Nghe Lăng Hiểu nói xong, Dạ Cảnh Niên ngồi trên giường vẻ mặt buồn bực.
Thất sách! Thất sách mà!
Thật ra hồi nãy vừa mở mắt ra nhìn thấy Lăng Hiểu, mặc dù bên ngoài làm bộ dáng người lạ chớ gần, nhưng trong lòng hắn vui vẻ biết dường nào.
Sau đó...
Liền nới lỏng cảnh giác rồi!
"Xem ra ta tu luyện chưa thành công." Dạ Cảnh Niên thở dài một hơi.
"Vương gia, vì sao lại thích diễn trò nhiều như vậy?"
Lăng Hiểu nhìn bộ dáng của Dạ Cảnh Niên, không nhịn được hỏi một câu.
"Ta... chẳng phải là muốn sống tốt đó sao!" Dạ Cảnh Niên thở dài, nhỏ giọng nói: "Lúc trước ta đồng ý với phụ hoàng đi Hứa Châu làm việc, phụ hoàng cho ta một đạo mật chỉ, trong mật chỉ viết rõ ràng, chỉ cần ta có thể xử lí việc của Hứa Châu thỏa đáng, ngài sẽ chấp nhận một thỉnh cầu của ta."
"Thỉnh cầu?"
Lăng Hiểu nghi hoặc nhìn Dạ Cảnh Niên: "Vương gia còn có tâm nguyện gì chưa làm được sao?"
Dạ Cảnh Niên:...
Xin đừng làm vẻ muốn treo ta lên đánh hỏi như vậy!
"Kỳ thật, ta muốn rời khỏi kinh thành!"
Dạ Cảnh Niên thở dài một hơi: "Nhưng mà phụ hoàng anh minh lại đa nghi, ta không biết phải dùng cớ gì, lần này chuyện của Hứa Châu, ta triệt để đắc tội bên An Ninh cung, về sau chỉ sợ khó sống ở kinh thành, cho nên ta muốn thừa dịp bị ám sát giả bộ mất trí nhớ, không quyền không thế, một vương gia không chút để ý tới ngôi vị hoàng đế, chỉ muốn rời xa kinh thành, vậy mới dễ dàng đi, cho dù là phụ hoàng, hay là thế lực của mấy vị hoàng tử khác, cũng sẽ không nghi ngờ gì."
Có một chút chuyện, Dạ Cảnh Niên không nói rõ.
Trải qua chuyện tình lần này, hắn đối với hoàng thất, trái tim đã lạnh giá.
Cái gọi là 'mất trí nhớ', cũng chỉ là hình thức thể diện để rời đi.
Lăng Hiểu:...
Đậu xanh!
Vương gia kế này của ngài thật lợi hại nha!
Hóa ra ngài mới chính là người sống đúng chân lý đạo cẩu thả của thế giới này.
Tạ hạ bội phục!
"Nếu vậy, người cứ tiếp tục mất trí nhớ đi, yên tâm, ta sẽ tận lực phối hợp."
Lăng Hiểu gật đầu.
Rời xa kinh thành rời xa tranh đấu hoàng thất, đây là chuyện tốt.
......
Sáng sớm, Ngô Trần từ trong hoàng thành trở về, mang theo hai vị thảo dược quý giá.
Mà Diệp Minh Nguyệt đích thực là có thể cứu người chết trở về, có được hai vị dược liệu cuối cùng, Diệp Minh Nguyệt tự mình đun một thang thuốc, phối hợp với y thuật ngân châm thần công của nàng, rất nhanh đã rửa sạch độc tố trong cơ thể Dạ Cảnh Niên.
Mặc dù Dạ Cảnh Niên mất trí nhớ là giả, nhưng trúng độc bị thương, lần lượt tìm đường sống trong cõi chết, đều không một chút giả dối.
Chuyện hắn bí mật hồi kinh, tạm thời không có người biết.
Tối hôm đó, Cẩn vương phủ nghênh đón một vị khách thần bí tôn quý.
Đương kim hoàng đế Dạ Bắc Hoàng đích thân tới!
Lần này Dạ Bắc Hoàng cải trang vi hành, bên người chỉ mang theo đúng một người, Nhạc Lương.
Lăng Hiểu vốn định tự mình đi hầu hạ, nhưng Dạ Bắc Hoàng một mình đi vào phòng ngủ của Dạ Cảnh Niên, ngoài cửa có Nhạc Lương và Ngô Trần canh giữ, không cho bất kì người nào đến gần.
Lăng Hiểu chỉ có thể ngồi trong sân đợi.
"Nha đầu, ngươi cứ quay qua quay lại làm ta chóng cả mặt."
Nhạc Lương nhìn Lăng Hiểu xoay vòng vòng trong sân, mỉm cười nói một câu.
Vị nội thị tổng quản quyền cao chức trọng này, không ngờ... lại là người hòa ái dễ gần?
"Sư phụ, nha đầu kia chính là như thế, hoạt bát, không ngồi yên được."
Ngô Trần ở một bên, lắc đầu nói.
Lăng Hiểu kinh ngạc.
Nhạc Lương là sư phụ của Ngô Trần?
Xem ra bối cảnh của phụ thân cũng không nhỏ nha!
Chẳng trách bệ hạ chỉ dẫn một mình Nhạc Lương mà dám tùy tiện ra ngoài, xem ra vị này cũng chính là cao thủ đệ nhất đại nội rồi!
Quả nhiên.
Cao thủ đại nội võ công tuyệt thế, đều là thái giám!
Nhạc Lương:...