"Cha nuôi, ngươi suy nghĩ nhiều rồi."
Nhìn bộ dạng Ngô Trần than thở, Lăng Hiểu không nhịn được giơ tay vỗ bờ vai của hắn: "Ngươi yên tâm, ta với nhị điện hạ, chỉ là bằng hữu chơi chung mà thôi, trong hoàng thành này nguy hiểm mọi nơi, ngươi đã sớm nói rõ với ta, ta sao có thể để bản thân rơi vào nguy hiểm chứ?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
3. Anh Chỉ Thích Em Thôi
4. Mặt Trời Của Em
=====================================
Trong hoàng cung này muốn sống không dễ, nàng lại không muốn chết sớm đâu.
"Ngươi nhớ là tốt rồi, một hồi điện hạ sẽ ghé qua, ngươi về phòng nằm đi, bây giờ đừng xuống giường nữa, khi nào tới thời gian bị phạt quỳ, ta sẽ gọi ngươi."
Ngô Trần vẻ mặt bí hiểm rời đi.
Lăng Hiểu:...
Sao ngươi vẫn còn nhớ chuyện phạt quỳ chứ?
Ngươi rõ ràng không phải phụ thân thân sinh, hừ.
.....
Một phút đồng hồ sau, Lăng Hiểu nằm trên giường buồn ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng Dạ Cảnh Niên.
"Điện hạ?"
Lăng Hiểu vừa mở mắt, liền thấy khuôn mặt Dạ Cảnh Niên.
"Lăng Hiểu."
Dạ Cảnh Niên tay cầm kim sang dược thượng đẳng: "Ta vừa mới kêu người qua ngự y viện lấy kim sang dược tốt nhất, hay là ta giúp ngươi... bôi thuốc?"
"Quên đi."
Lăng Hiểu xấu hổ cười cười lại không vô lễ: "Nương nương có trách phạt điện hạ không? Bên phía bệ hạ..."
"Phụ hoàng đã xử lý tốt, mẫu phi cũng không quở trách gì nhiều, chỉ là..."
Dạ Cảnh Niên do dự một chút.
"Chỉ là cái gì?"
Lăng Hiểu hỏi một câu.
"Chỉ sợ sau này khó mà ra khỏi cung, chỉ là đợi hai năm, chờ ta tới 16, phụ hoàng sẽ cho ta xuất cung tự lập môn hộ, đến lúc đó chúng ta có thể sống ở ngoài cung tiêu dao tự tại rồi."
Dạ Cảnh Niên, khóe mắt mang theo tia ao ước.
Thời gian hai năm, chịu đựng một hồi liền qua thôi.
"Đúng rồi, ta còn phân phó ngự y lấy thuốc bổ máu cho ngươi." Dạ Cảnh Niên phục hồi tinh thần, nói nhỏ với Lăng Hiểu.
"Cái này... không cần đâu nhỉ? Ta cảm thấy... nếu cho ta một chén gà hầm nhân sâm mà nói, hiệu quả càng tốt."
Lăng Hiểu vẻ mặt 'suy yếu' nhẹ giọng nói.
"Tốt, một lát nữa ta phân phó người đi làm, ngươi còn muốn ăn cái gì nữa?"
Dạ Cảnh Niên gật đầu, Lăng Hiểu bởi vì Dạ Cảnh Niên liên lụy cho nên mới bị phạt nặng như thế, hắn không thể không quản!
"Ừm, thật ra, canh táo đỏ hạt sen cũng được, tốt nhất là một chén thập toàn đại bổ canh bò hầm cộng thêm bánh ngọt!"
Lăng Hiểu tiếp tục nhẹ giọng nói, ngày thường thức ăn của cung nữ không có đãi ngộ tốt như vậy.
Tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không quay trở lại, bỗng nhiên rất muốn ăn.
"Được!"
Dạ Cảnh Niên viết xuống thực đơn Lăng Hiểu muốn, sau đó vẻ mặt nghi ngờ: "Những thứ này... ngươi có thể ăn được sao?"
Lăng Hiểu:...
Khinh thường ai vậy?
"Làm phiền điện hạ rồi, ta cảm thấy... ta cố gắng cố gắng, vẫn có thể ăn hết được."
Lăng Hiểu yếu ớt trả lời một câu.
"Được rồi."
Dạ Cảnh Niên gật đầu: "Ta liền kêu người đi làm, ngươi nghỉ ngơi đi."
Dạ Cảnh Niên chậm rãi đứng dậy, không chút do dự xoay người rời đi.
Dạ Cảnh Niên rời đi rồi, Lăng Hiểu lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, chậm rãi ngồi dậy từ trên giường.
Mặc dù bây giờ chuyện tình biến đổi bất ngờ, buổi tối vẫn bị phạt quỳ.
Nhung suy nghĩ bản thân sắp được thưởng thức tay nghề của đại trù ngự thiện phòng, hơn nữa... liền được ăn nhiều món ngon như vậy, hai mắt Lăng Hiểu sáng lên, tâm trạng rất tốt.
Buôn bán có lời.
Không ngờ lần này lại làm ăn có lời như thế.
Còn chuyện phạt quỳ một canh giờ...
Buổi tối nàng no dậy không nổi, Ngô Trần cũng phải bó tay thôi, khà khà khà.
Ngô Trần: Nha đầu này, cực kì xảo quyệt nha!