Lăng Hiểu không quấy rầy ba người bọn Lạc Vô Tình chào hỏi lấy cảm tình, lúc này nàng và Hoắc Đông Lưu đang vây quanh giường đá, nhíu mày, nhìn tình hình của Tiêu Ninh.
"Tình trạng của hắn có chút kì lạ, rõ ràng không hề bị thương, nhưng tại sao vẫn chưa tỉnh lại!"
Lăng Hiểu nhỏ giọng tự nói, đồng thời dùng linh thức hỏi Tiểu Tuyết một câu: "Rốt cuộc Tiêu Ninh bị sao vậy? Sao hắn lại biến thành bộ dạng này?"
"Ách, thật ra cũng không phải vấn đề gì lớn."
Mỗ miêu ở trong lòng Cố Tuyết Dao thoải mái duỗi chân khoe móng vuốt, đáp lại Lăng Hiểu một câu: "Thời điểm Lạc Vô Tình và Cố Tuyết Dao tới cứu hắn, ba người vô tình rơi xuống tầng thấp nhất của Ngọc Hư phủ, sau đó... Tiêu Ninh vừa vặn rơi trúng một hồ linh dịch vạn năm, cơ thể lập tức hấp thu hết linh dịch, thân thể chống đỡ không nổi, cho nên tự động rơi vào ngủ sâu để tiêu hóa!"
Lăng Hiểu:...
Nàng còn có thể nói cái gì?
Ngươi nhìn thử xem, đây mới gọi là đứa con được ông trời sủng ái nhất!
"Trong cơ thể hắn tràn đầy linh khí." .
||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||
Lúc này Hoắc Đông Lưu ở một bên bắt mạch cho Tiêu Ninh, giọng nói có chút kinh ngạc: "Thật là kỳ lạ, rõ ràng tu vi của hắn là Trúc Cơ kỳ, nhưng linh khí trong cơ thể đã có thể so sánh với Nguyên Anh sơ kỳ rồi! Hơn nữa nhiều linh khí như vậy lại không làm cơ thể hắn nổ tung, đúng là quái dị!"
"Coi như không thấy gì đi, sau này ngươi sẽ quen thôi."
Lăng Hiểu nhìn về phía Hoắc Đông Lưu nhíu mày: "Hắn không xảy ra chuyện gì đâu, không cần phải quan tâm hắn, sáng nay ăn cái gì, ta hơi đói bụng rồi."
"A...a..., ta đi nấu cơm!"
Đường đường là lão đại của Ma môn, hiện giờ không khác gì một kẻ đầu bếp, nhưng vẻ mặt bộ dáng lại vô cùng vui sướng.
"Con đi giúp."
Sợ Hoắc Đông Lưu không quen với khẩu vị của sư tôn mình, Lạc Vô Tình chủ động đề nghị xin đi giúp đỡ.
Mà bên kia, Cố Tuyết Dao và Lạc Vô Hận vẻ mặt xấu hổ đang trò chuyện...
Lăng Hiểu đứng một bên không nhịn được cảm thán ---
Nhân sinh thật phi diệu a!
***
Ngày bị tất cả Tu Chân giới truy nã, thực ra cũng rất nhanh.
Chỉ chớp mắt, mọi người đã ở động phủ được ba năm.
Ba năm này, Hoắc Đông Lưu từ một đầu bếp vô danh tiểu tốt, chính thức trở thành đại đầu bếp, điểm này nên vỗ tay khen ngợi!
Đương nhiên, trong ba năm này biến hóa lớn nhất không phải Hoắc Đông Lưu, mà là Tiêu Ninh.
Thân là con cưng của trời, Tiêu Ninh luôn gặp được kì ngộ, ra cửa đi săn có thể gặp được linh thú, ngươi để hắn lên núi chặt củi, hắn có thể nhặt được mấy cây linh dược ngàn năm.
Quá đáng hơn nữa là, hắn đi qua thôn trấn gần đó đi mua rượu thịt cũng có thể vô tình gặp được cao nhân ăn mày trên đường, người ta sẽ cho hắn một bản tuyệt thế công pháp!
Lăng Hiểu: Không thể động vào, không thể chọc vào!
Tiêu Ninh tăng cấp nhanh chóng cũng là một động lực cho Lạc Vô Tình và Lạc Vô Hận, thời gian ba năm, tu vi của hai người cũng tăng trưởng nhanh chóng. So sánh ra thì tư chất nghịch thiên Cố Tuyết Dao lại bị ba nam nhân bỏ rơi phía sau.
Nhưng mà, như vậy thì sao chứ?
Lăng Hiểu đặc biệt muốn khen ngợi đồng học Cố Tuyết Dao một phen!
Bởi vì, công việc chủ yếu của người ta không phải tu luyện, là chính là yêu đương nha!
Ngươi xem hiện tại, Tiêu Ninh không những giải trừ hôn ước với Cố Tuyết Dao, hai người lại còn kết nghĩa huynh muội.
Mà Lạc Vô Tình vẫn ngây ngốc sủng ái tiểu sư muội của chính mình, làm một đại sư huynh ngốc nhất tốt nhất thế giới.
Về phần Lạc Vô Hận...
Lăng Hiểu cảm thấy nếu thế giới này đổi thành thế giới tổng tài hoặc là một thể loại nóng bỏng nào đó, dựa theo độ hảo cảm của Lạc Vô Hận đối với Cố Tuyết Dao mà nói, đại khái mỗi ngày... có thể đại chiến vài trăm hiệp rồi.