Trăng sáng sao thưa, gió đêm thổi vi vu.
Gió tháng chạp vốn lạnh thấu xương, mà giờ khắc này, Lăng Hiểu cảm thấy những luồng gió lạnh kia tựa như trực tiếp xuyên thấu qua thân thể nàng, khiến lòng nàng tê dại.
Chuyện này cần được xem xét lại.
Vì tìm kiếm Ngô Trần mà Dạ Cảnh Niên mới tiếp nhận nhiệm vụ này.
Cũng chính là, căn bản vẫn là vì Lăng Hiểu.
Lăng Hiểu: Không đúng, nếu như Dạ Cảnh Niên thực sự là nam chính, vậy coi như không có nàng, không có Ngô Trần, Dạ Cảnh Niên nhất định vẫn phải đi thành Hứa Châu.
Hoàng thượng chắc chắn sẽ chọn hắn, bởi vì hắn chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Mà hắn phải đến thành Hứa Châu mới có thể ngoài ý muốn gặp được nữ chính Diệp Minh Nguyệt!
Nghĩ đến đây, xem ra bản thân mình không có vấn đề gì?
Lăng Hiểu: Được rồi, đều là nồi của kịch tình đại nhân a!
Thật là lại đẩy cho ta một trách nhiệm mới!
Mọi người: Hiện tại ngươi cực kỳ giống một tên cặn bã
......
''Nha đầu, nghĩ gì thế?''
Nhìn thấy Lăng Hiểu đứng ngây người, Ngô Trần thở dài vỗ nhẹ lên bả vai của nàng: ''Ta biết chuyện này có thể khiến ngươi suy nghĩ nhiều, nhưng... có những chuyện ta hi vọng ngươi sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt.''
''Cái gì?''
Lăng Hiểu hồi phục lại tinh thần nhìn Ngô Trần.
''Vương gia và ta ở thành Hứa Châu không chỉ gặp một vài lần ám sát, mấy lần trước coi như là thuận lợi tránh thoát, nhưng lần cuối cùng gặp ám sát đã khiến ta bị trọng thương, vương gia bị trúng độc. Sau đó chúng ta phải trốn vào trong núi ẩn nấp, Diệp cô nương lên núi hái thuốc đã cứu chúng ta...''
Khi Ngô Trần nhắc lại đoạn chuyện xưa này, tựa hồ vẫn còn cảm thấy xúc động.
Đối với hắn, người vô cùng tiếc cái mạng nhỏ này, sống sót sau đại nạn...
Sao có thể không nhớ tới nó được chứ?
''Đến khi ta... tỉnh lại, đã ở trong dược phòng của Diệp cô nương, mà vương gia... Mặc dù độc trong cơ thể đã được Diệp cô nương dùng ngân châm tạm thời áp chế, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn thường hôn mê bất tỉnh, hơn nữa... có vẻ như vương gia không thể nhớ được một số chuyện trước đây.''
Ngô Trần thấp giọng kể lại.
Đơn giản, chính là Dạ Cảnh Niên trúng độc, hắn còn... Mất trí nhớ!
Lăng Hiểu:...
Máu chó như vậy sao?
''Cho nên các người vẫn ở trong núi dưỡng thương cho đến bây giờ mới trở về?'' Lăng Hiểu không để tâm lắm chuyện Dạ Cảnh Niên mất trí nhớ, vài thói quen máu chó của hắn, ngay cả ý định muốn mắng chửi người nàng cũng thấy lười.
Ngô Trần gật đầu: ''Nửa năm qua Diệp cô nương vẫn luôn giúp vương gia điều dưỡng thân thể, loại bỏ độc tố, chỉ tiếc còn thiếu vài vị thuốc, mà những vị thuốc kia, chỉ có thể tìm được trong hoàng cung, ta thấy bên Hứa Châu đã không còn tin tức gì nữa, lúc này mới dẫn bọn họ trở lại kinh thành.''
......
Đêm nay, người trong vương phủ bận rộn đến sáng sau đó mới từ từ yên tĩnh lại.
Lăng Hiểu một đêm không ngủ.
Nàng và Ngô Trần nói chuyện đến tận khuya, sau đó nàng lại tới phòng của Dạ Cảnh Niên gác đêm, Dạ Cảnh Niên vẫn chưa tỉnh, Diệp Minh Nguyệt nói rằng tình trạng của hắn đã ổn định, chỉ cần tìm được hai vị thuốc cuối cùng, độc trong cơ thể hắn mới được loại bỏ hoàn toàn.
Mà hai vị thuốc cuối cùng này rất quý hiếm, trong ngự y viện mới có.
Trời còn chưa sáng, Ngô Trần đã rời đi, hắn phục lệnh trở về hoàng cung, thuận tiện tìm hai vị thuốc kia cho Dạ Cảnh Niên.
Sắc trời càng ngày càng sáng.
Lăng Hiểu ngủ gật bên mép giường, bất chợt người trên giường cử động, đánh thức Lăng Hiểu.
''Vương gia?''
Lăng Hiểu chợt mở mắt, khẩn trương nhìn người nằm trên giường.
Dạ Cảnh Niên chậm rãi mở mắt, nhìn thấy những thứ xa lạ trước mặt, ánh mắt hắn chợt lóe, hắn đột nhiên bật dậy.