Cọ nhiệt độ bộ phim và Cố Viễn Bạch, Tần Vũ đích thực từ một tên áo long vương trở thành một tên diễn vai phụ.
Nhưng mà, cũng không còn gì hơn.
Lăng Hiểu hiểu rất rõ, trong bộ phim này chỉ có một mình Cố Viễn Bạch bạo thôi.
Trong phim sắm vai Tây Môn Hồng một người mập mạp, rồi mượn nhiệt độ của <<tắc ngoại kỳ hiệp>> tham gia đóng vai phụ người hầu các kiểu, không còn gì hơn, chỉ có thể miễn cưỡng sống tạm mà thôi.
Tất nhiên Lăng Hiểu không hy vọng Tần Vũ chỉ như thế này thôi.
Cho nên thừa dịp bộ phim đang bạo, cô muốn tích cực làm việc một phen, để "Tần Vũ" có thể chân chính tiến vào tầm mắt khán giả.
Không cần bạo hồng, cô chỉ cần khán giả nhớ kỹ có người này, không cần phải đi tra sự tồn tại của hắn là được.
Mà hiện tại xem ra, kết quả tốt hơn so với dự định của Lăng Hiểu rất nhiều.
Bỏ ra một khoản tiền mua thủy quân và tin tức, bọn họ liền cho Tần Vũ xuất hiện trên mạng khiến không ít người ghi nhớ, cho dù không nhớ rõ, cũng coi như có quen mắt...
"Chị Lăng, chị... mua thủy quân?"
Tần Vũ nhìn Lăng Hiểu tính sổ sách, không kìm được hỏi một câu: "Mua hết bao nhiêu tiền? Chúng ta không còn nhiều tiền đâu."
Tâm trạng sung sướng ban nãy của tần Vũ, đột nhiên tan biến đi.
"Bởi vì không có tiền, cho nên..."
Lăng Hiểu đặt máy tính xuống, thâm sâu nhìn Tần Vũ một cái: "Về sau cậu chỉ có thể liền mạng, bán mình nuôi tôi... ách, là nuôi bản thân cậu, biết không?"
"Biết rồi ạ."
Tần Vũ vô cùng nghiêm túc gật đầu.
"Vậy là tốt rồi, chuyện kịch bản tiếp theo phải dựa vào chính cậu rồi, tài khoản mạng xã hội weibo gì đó, mỗi ngày cậu phải cập nhật đúng giờ, còn nữa..."
Lăng Hiểu nói một hơi.
Tần Vũ một bên nghe gật đầu.
Đợi Lăng Hiểu nói xong, hắn nhịn không được yếu ớt hỏi một câu: "Việc này bình thường, em đều làm rồi, vậy còn chị Lăng..."
"Tôi trông chừng cậu!"
Vẻ mặt Lăng Hiểu đầy chính nghĩa.
"Cậu nhìn cậu hiện tại xem, da mặt vẫn chưa đủ dày, nói chuyện với diễn viên nữ mấy câu liền đỏ mặt, trong lòng chưa đủ cứng rắn, yêu cầu gì của đoàn phim cậu cũng đủ rồi, cho nên hiện tại tôi giao mọi chuyện cho cậu tự làm, cho cậu trải nghiệm gian nan thử thách và lòng người khó lường trong giới giải trí, như vậy mới có thể trưởng thành, sau này mới đủ tư cách trở thành siêu sao, hiểu không?"
Lăng Hiểu nói đạo lý rành mạch, chính cô cũng muốn tin lời nói của mình rồi.
Thì ra là thế.
Tần Vũ một bên như tỉnh ngộ, vẻ mặt kiên định nhìn Lăng Hiểu: "Chị Lăng chị yên tâm, em nhất định sẽ làm tốt!"
"Ừm, trẻ nhỏ dễ dạy!"
Lần này Lăng Hiểu thật sự hài lòng rồi.
Bởi vì từ nay về sau cô chỉ việc ngồi cầm tiền lương, nhìn Tần Vũ làm việc, ngay cả công việc người đại diện cũng giao cho Tần Vũ luôn rồi.
Cái này gọi là thiên tương giáng đại nhiệm vu thị nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt (*)...
(*)Mạnh Tử viết: Trời định giáng cho người nào trách nhiệm to lớn, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm trí, nhọc nhằn gân cốt
Chúng độc giả: Nói thật đi!
Lăng Hiểu: Được rồi, đều tại vì mị, mị cũng không phải tới để xây dựng sự nghiệp, có thể làm gì mị đều làm cho Tần Vũ rồi, coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, cho nên con đường bạo hồng về sau thì cứ quên mị đi, tất cả phải dựa vào bản thân hắn rồi!
Tần Vũ: Chị Lăng nói đúng!
Lăng Hiểu: o(*^@^*)o ngoan
......
Cứ như vậy Lăng Hiểu trên danh nghĩa người đại diện triệt để phủi tay chỉ nhận tiền.
Ừm, tất nhiên, thỉnh thoảng tâm trạng hưng phấn quá cô sẽ nói đùa một chút ví dụ như chiếc xe máy, có điều rất ít lần thôi.
<<Tắc ngoại kỳ hiệp>> qua đi, nhờ Tần Vũ cố gắng một phen, hắn cuối cùng cũng tiếp xúc được với một bộ phim thanh xuân vườn trường, mà nam nhất trong bộ phim này lại chính là Cố Viễn Bạch.
Lăng Hiểu: Khoan đã, cơ hội tốt như vậy là ở đâu ra vậy?
Cố Viễn Bạch với Tần Vũ bây giờ chính là bạn bè thân thiết, đương nhiên, bên Xán Tinh có ý muốn thanh minh quan hệ, không muốn để Tần Vũ cọ nhiệt.
Nhưng mà bản thân Cố Viễn Bạch lại chơi rất thân với Tần Vũ, hai người thường xuyên tương tác trên weibo, trong bộ phim mới quan hệ của hai người là tình địch, có mùi thuốc súng, thế nhưng có fan nữ bắt đầu âm thầm gán ghép chủ nghĩa huynh đệ này thành CP.
Lăng Hiểu: CP này mị cũng muốn xem, mị muốn...
Cố Viễn Bạch: Không, cô không muốn.
Tần Vũ:...