''Cha nuôi, nàng là...''
Lúc này Lăng Hiểu cũng thấy vị Diệp cô nương xa lạ này.
Cô nương này... Nhìn trông khá đặc biệt, khiến người ta ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
''Đây là Diệp cô nương Diệp Minh Nguyệt, nàng là ân nhân cứu mạng của vương gia, cũng là một y nữ vô cùng lợi lại!''
Nhắc tới Diệp cô nương, giọng Ngô Trần đặc biệt kính cẩn và sùng bái.
Ân nhân cứu mạng?
Y nữ?
Chờ một chút!
Lăng Hiểu dừng bước, nếu như nàng nhớ không lầm, cái thế giới này có tên là Điền viên y nữ?
Cho nên...
Diệp Minh Nguyệt chính là nữ chính đại nhân?
Này...
Nam chính không phải là Dạ Cảnh Phong sao?
Chẳng lẽ thời điểm bọn họ gặp nhau còn chưa tới?
Nhưng nếu... Nam chính là người khác!
Bàn tay của Lăng Hiểu hơi run lên
Ôi chúa ơi!
Nam chính của thế giới này không phải là...
Dạ Cảnh Niên chứ?
Nàng quay đầu nhìn người đang hôn mê bất tỉnh, đáy lòng Lăng Hiểu rối bời...
Ban đêm, Cẩn vương phủ.
Tin tức Dạ Cảnh Niên trở về cũng không làm kinh động quá nhiều người, bởi vì tình trạng hiện tại của hắn không ổn lắm, đương nhiên Lăng Hiểu và Vệ Tĩnh sẽ lựa chọn phong tỏa tin tức này trước.
Cả buổi chiều, Dạ Cảnh Niên vẫn ngủ mê man, không có dấu hiệu tỉnh lại.
''Thật sự không cần vào cung mời thái y sao?
Vệ Tĩnh vẫn có chút lo lắng, theo suy nghĩ của nàng, thái y trong hoàng cung đáng tin hơn.
''Tạm thời không cần, Diệp cô nương sẽ có biện pháp.''
Có vẻ Ngô Trần vô cùng sùng bái y thuật của Diệp Minh Nguyệt.
Lăng Hiểu vẫn giữ im lặng, nếu như Diệp Minh Nguyệt thực sự là nữ chính, vậy nàng ta hẳn là rất mạnh mới đúng.
Nhưng điều mà Lăng Hiểu muốn biết nhất là
Rốt cuộc hơn nửa năm qua đã xảy ra chuyện gì?
Sao cha nuôi và Dạ Cảnh Niên lại đi cùng nhau?
Bọn họ như thế nào lại đụng phải vị nữ chính Diệp Minh Nguyệt hư hư thực thực này!
''Các người ra ngoài trước đi, ta muốn châm cứu cho hắn!
Giọng nói của Diệp Minh Nguyệt cắt đứt dòng suy tư của Lăng Hiểu.
''Chúng ta ra ngoài trước đi.''
Ngô Trần nhỏ giọng nói, lại quay đầu chăm chú nhìn Diệp Minh Nguyệt: ''Vương gia hắn, đành nhờ cậy Diệp cô nương rồi!''
Diệp Minh Nguyệt gật đầu, ngay sau đó lại liếc nhìn Dạ Cảnh Niên nằm trên giường bằng ánh mắt phức tạp.
Lực ý chí của hắn rất kiên định, đã nửa năm trôi qua, lần này nhất định được đi?
......
Sân sau vương phủ
Lăng Hiểu và Ngô Trần đứng sóng vai dưới trời sao.
''Vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.'' Lăng Hiểu nhìn Ngô Trần, giọng nói đặc biệt trịnh trọng.
''Chuyện này bắt đầu từ cuộc bạo loạn ở Hứa Châu, mặc dù Hứa Châu cách kinh thành rất xa nhưng lại là khu vực trọng yếu nhất của Hồng vương triều chúng ta, bạo loạn tại Hứa Châu liên lụy đến quá nhiều chuyện, không chỉ dính đến An Ninh cung của hoàng hậu nương nương, còn có thế lực của đại hoàng tử và tam hoàng tử, hoàng thượng cảm thấy không yên tâm nếu phái một người bình thường tới đó, cho nên người đã đích thân điều động đại nội mật thám, chẳng qua là những năm qua trong nội bộ đại nội mật thám cũng xuất hiện một vài vấn đề, sư phụ ta không tìm được người mà hắn có thể tin tưởng tuyệt đối, lúc đó hắn đã nghĩ tới ta.''
Ngô Trần thở dài một cái.
Trong hoàng cung hắn vẫn là người của Thanh Nguyệt cung, không có bất cứ giao dịch gì với hai vị hoàng tử khác, cũng chẳng có quan hệ gì với các mật thám khác trong đại nội mật thám.
Vì vậy, Ngô Trần chính là sự lựa chọn tốt nhất để phái đi Hứa Châu.
''Cho nên, lúc ấy ngươi rời Thanh Nguyệt cung chẳng biết đã đi đâu chính là phụng mệnh đến thành Hứa Châu?''
Lăng Hiểu nghe Ngô Trần kể lại, giọng nói có chút khẩn trương. Googl𝚎 ngay 𝘵𝗋ang + T𝗋𝖴m𝘵𝗋𝒖yện.𝑽N +
''Ừ.'' Ngô Trần gật đầu.
''Vậy vương gia cũng đi thành Hứa Châu, nhưng thực ra là đi tìm ngươi?''
Lăng Hiểu phỏng đoán, nhưng nàng không dám khẳng định, chỉ có thể nhìn Ngô Trần hỏi thăm.
''Vương gia phụng mệnh theo mật lệnh của bệ hạ đi thành Hứa Châu, nhưng ta nghĩ nguyên nhân căn bản nhất có lẽ thực sự là để đi tìm ta.''
Ngô Trần là người cẩn thận, có thể nói ra những lời như vậy, đương nhiên là đã nắm chắc mười phần.