Bởi vì Khánh Nam vương tạo phản, dẫn đến toàn bộ Hồng vương triều rung chuyển.
Ngô Trần dẫn theo Lăng Hiểu và Dạ Cảnh Niên, ba người một đường chạy về phương Bắc, bất tri bất giác lại chạy về gần kinh thành.
Đã từng là nơi phồn hoa, bây giờ giống như hồi tưởng lại giấc mộng.
Hiện tại nhìn thấy kinh thành quen thuộc lại xa lạ trước mắt, Dạ Cảnh Niên cảm thấy giống như đã trải qua một đời.
"Muốn vào thành không?"
Lăng Hiểu ngồi trong xe ngựa, nhỏ giọng hỏi Dạ Cảnh Niên một câu.
"Không cần đâu."
Dạ Cảnh Niên thấp giọng thở dài, trong kinh thành thứ hắn không thể buông bỏ được chính là mẫu phi.
Nhưng cho dù hắn không buông bỏ được thì thế nào?
Mẫu phi cả đời cũng không thể rời khỏi hoàng thành, cho dù cho nàng cơ hội rời đi, nàng... cũng không nỡ rời khỏi phụ hoàng, càng không nỡ rời khỏi vinh hoa phú quý trong cung.
Dù sao, thứ khiến mỗi người cảm thấy hạnh phúc là khác nhau.
Không nên cưỡng cầu.
Còn bởi vì chính mình đã 'chết', phụ hoàng sẽ càng đối xử tốt với mẫu phi, tân đế bây giờ cũng sẽ nghĩ tới tình xưa, đối xử tử tế với mẫu phi.
Một đời vinh hoa của nàng, không thành vấn đề.
"Ngô lão, chúng ta đi vòng qua kinh thành đi."
Hiện giờ kinh thành cũng vô cùng rối loạn, nếu như vào kinh, chỉ sợ rước lấy phiền phức không cần thiết.
Dựa theo nguyên tắc sinh tồn, cứ rời xa kinh thành, sẽ càng thêm an toàn.
......
Ba người lái xe chạy thẳng về hướng Bắc, sau đó mấy ngày, vừa hay gặp phải chiến trường đang chiến đấu.
Là một đội binh lính của vương triều đang chiến đấu với quân thổ phỉ.
Thời điểm qua người đi ngang qua, cuộc chiến đã gần đến hồi kết.
Ngô Trần dừng xe ngựa ở một phương không ai để ý tới.
Lăng Hiểu và Dạ Cảnh Niên lấy ghế và hạt dưa trong toa khách ra, một bên xem náo nhiệt, một bên cắn hạt dưa.
Ngô Trần:...
Cho ta ít hạt dưa nữa chứ! Hai người các ngươi thật quá đáng!
"Thổ phỉ này hơi yếu, đánh không lại rồi!" Lăng Hiểu cắn hạt dưa, bình luận.
"Những binh lính này rõ ràng chưa rèn luyện đủ, cực kì thiếu kinh nghiệm chiến đấu!"
Dạ Cảnh Niên cắn hạt dưa xong lại bày ra hai quả dưa chuột.
Không sai, đây chính là quần chúng ăn dưa trong truyền thuyết.
Mặc dù hai bên đều không mạnh, nhưng nói chung binh lính này đều có chuẩn bị tốt, là quân đội chính quy, cho nên cuối cùng đánh cho đám đạo tặc răng rơi đầy đất, chẳng qua bọn họ cũng tổn thất nghiêm trọng, rất nhiều người bị thương.
Đúng lúc này, lại có một đội binh lính từ hướng khác đến, phía sau binh mã có một chiếc xe ngựa.
Đến nơi chiến trường đầy máu tươi, chiếc xe ngựa kia dừng lại, một đôi tay thon như ngọc vén màn ra.
Hả?
Lăng Hiểu trợn mắt, liếc một cái cũng nhận ra người kia là ai, chính là nữ chủ Diệp Minh Nguyệt!
"Sao nàng ta lại ở đây?"
Dạ Cảnh Niên cũng có chút kinh ngạc.
Lúc này, Dạ Minh Nguyệt lấy một hòm thuốc từ trên xe ngựa xuống, bắt đầu xử lý vết thương cho đám binh lính.
Hóa ra nữ chủ đại nhân cứ vậy mà trở thành.... Quân y?
"Kẻ nào?"
Trong lúc bọn Lăng Hiểu đang xem náo nhiệt, đột nhiên có một đội nhân mã xuất hiện, bao vây lấy xe ngựa của bọn họ.
"Hiểu lầm, hiểu lầm, chúng ta chỉ là người xem kịch... khụ khụ, là người chạy nạn."
Ngô Trần vuốt chòm râu giả, nghiêm túc, hơn nữa còn phối hợp bày ra vẻ sợ phiền phức.
Đi ngang qua? Chạy nạn?
Binh lính cầm đầu tò mò nhìn vỏ hạt dưa trên mặt đất.
Nhà các ngươi chạy nạn còn nhớ mang theo hạt dưa nhỉ?
"Vừa nãy đói bụng, dừng lại ăn một chút, vị binh gia này, ngươi có muốn lấy ít dưa chuột hay không?"
Dạ Cảnh Niên không hổ là kì tài do Lăng Hiểu và Ngô Trần bồi dưỡng ra, lúc này hành động còn sắc sảo thực tế hơn Ngô Trần nhiều.