Beta: cầm thú
"Sư bá, sư tôn, tụi con cũng đi!"
Nhìn thấy Vũ Hữu Đạo lôi kéo Lăng Hiểu đi ra ngoài, Lạc Vô Tình và Cố Tuyết Dao đều không hẹn mà cùng đứng dậy, bước nhanh theo đến chỗ bọn họ.
Lạc Vô Tình là thật lòng muốn đi giúp chính phái chống lại Ma môn, còn Cố Tuyết Dao......
Được rồi, nàng muốn theo dõi kịch tình phát triển thế nào, thuận tiện trông chừng sư huynh ngốc của mình, tránh để cho hắn làm chuyện ngu xuẩn!
"Chờ một chút."
Lăng Hiểu đi ra cửa, đột nhiên tránh thoát khỏi cánh tay của Vũ Hữu Đạo, sau đó xoay người nhìn hai đồ đệ của mình: "Hai người các ngươi lại đây, vi sư có cái này muốn cho các ngươi!"
Lăng Hiểu vừa nói, vừa vươn một cánh tay ra.
Thấy vậy, Lạc Vô Tình và Cố Tuyết Dao lập tức nhích lại gần, ai ngờ giây tiếp theo Lăng Hiểu đột nhiên ra tay, hai người còn không kịp phản ứng xem có chuyện gì xảy ra, liền ngất xỉu rồi.
"Sư muội, muội......" Vũ Hữu Đạo vô cùng kinh ngạc nhìn sang Lăng Hiểu.
"Chiến trường quá nguy hiểm, không phải nơi thích hợp với bọn chúng."
Lăng Hiểu thở dài.
Nếu nhất định phải đi......
Cũng chỉ có thể là nàng đích thân đi, tuyệt đối không thể mang theo hai tiểu gia hoả này.
Lăng Hiểu khẽ vung tay lên, một luồng linh khí nhẹ nhàng nâng thân thể hai người họ bay trở về phòng của hai người, đặt xuống giường, đồng thời làm mỗ miêu nào đó đang ngủ say tỉnh dậy.
Meo?
Lúc đó một mệnh lệnh được truyền vào trong đầu nó, mỗ miêu ngay lập tức bày ra dáng vẻ đã hiểu.
Bên ngoài.
Vũ Hữu Đạo lấy ra phi hành kiếm của mình xong quay sang phía Lăng Hiểu gọi: "Sư muội, đi thôi?"
"Ta đột nhiên nhớ ra phi hành kiếm của ta mấy ngày nay tâm tình không được tốt, nó nói thời gian này không muốn phi hành."
Lăng Hiểu cười cười nhìn Vũ Hữu Đạo: "Hay là sư huynh cứ đi trước đi?"
Giả vờ, tiếp tục giả vờ!
Nghe xong Vũ Hữu Đạo liền kéo Lăng Hiểu lên trên phi hành kiếm của mình: "Sư muội đừng đùa nữa, sư huynh đưa ngươi đi cùng!"
Sư huynh, huynh đúng thật là sư huynh tốt của ta!
Sau khi hai người cưỡi phi hành kiếm bay lên trời, các đệ tử khác trong Thiên Diễn Tông đều đồng loạt ngự kiếm bay theo sau bọn họ, cả một đội ngũ hướng về phía Lăng Thiên Kiếm Tông mà đi......
Trên đường đi, phong cảnh sông núi ra sao ta xin phép được lược bỏ vài ngàn chữ.
Bởi vì tác giả trình độ văn hóa có hạn, không có nhiều từ ngữ để miêu tả hết phong cảnh.
Tóm lại một câu, cả đội ngũ của Thiên Diễn Tông một đường thuận gió mà đi, vạt áo phiêu phiêu tung bay, chạy hai ngày hai đêm, rốt cuộc đến rạng sáng ngày thứ ba, đã đứng trên không trung của Lăng Thiên Kiếm Tông.
Trước mắt bọn họ là hình ảnh Lăng Thiên Kiếm Tông xác chết nằm la liệt khắp nơi, cực kì hoang tàn.
Tình cảnh như vậy khiến Lăng Hiểu vô cùng không khỏe——
Sư huynh, ta muốn về nhà.
Lăng Hiểu mặt mũi trắng bệch nhìn Vũ Hữu Đạo.
Khung cảnh này quả thực xứng với câu địa ngục trần gian!
Võ công tâm pháp của ma môn từ xưa đến nay luôn luôn thần bí quỷ dị và độc ác, cho nên cách giết người hiển nhiên cũng hết sức tàn nhẫn.
Tóm lại chỉ có thể hình dung bằng ba chữ ——
Quá, thảm, rồi!
"Yêu nghiệt Ma môn, các ngươi thật sự khinh người quá đáng!"
Vũ Hữu Đạo chứng kiến thảm cảnh trước mắt đôi mắt đã đỏ ngầu, ngay lập tức không chút do dự vọt vào giữa trung tâm trận chiến.
Phía bên ngoài lâu la tranh đấu, Vũ Hữu Đạo không để vào mắt, hắn phải tìm nhóm người cấp cao của Lăng Thiên Kiếm Tông và Ma Môn.
Vẫn luôn im lặng đi theo phía sau Vũ Hữu Đạo, lúc này Lăng Hiểu ngước nhìn theo hướng hắn phi hành, nàng rốt cuộc nhìn thấy rõ ràng vị trí trung tâm của cuộc chiến.
Phía bên dưới là một mảnh đất trống.
Thế lực hai phe, phân chia rõ ràng.
Mấy vị trưởng lão của Lăng Thiên Kiếm tông đứng vây quanh tông chủ, một số người đã bị thương, nhưng vẫn như cũ lạnh lùng nhìn chằm chằm đối thủ.
Trái ngược với bên này ở phía đối diện, chỉ có một người.
Một thân áo trắng, một thanh huyết đao.
Là Hoắc Đông Lưu.
Lăng Hiểu chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra Hoắc Đông Lưu, lúc này thân bạch y trên người hắn đã sớm loang lổ vết máu, nhưng ma khí toả ra trên người hắn cũng càng ngày càng nồng đậm hơn, ngay cả đôi mắt đen nhánh trước kia lúc này cũng bị lây nhiễm màu đỏ của máu, nhìn vào hết sức quỷ dị làm người ta cảm thấy sợ hãi.