Tình kiếp?
Nghe Thiên Cơ Tử nói xong, Lăng Hiểu ngẩn người.
Một lát sau, vẻ mặt của nàng đột nhiên trở nên quái dị: "Sư tôn, thật ra con..."
Con là một NPC cá mặn không có tình cảm nha!
Tình kiếp là cái gì? Không tồn tại đâu!
Thiên Cơ Tử bên cạnh đột nhiên khoác tay áo, cũng không để cho Lăng Hiểu nói hết: "Con là đệ tử vi sư xem trọng nhất, cũng chính là hi vọng của Thiên Diễn Tông chúng ta, sư tôn không muốn con rơi vào con đường đó, cho nên trước khi ta Độ Kiếp, ta muốn tận mắt nhìn thấy con kết đạo lữ với Tả Việt của Lăng Thiên Kiếm Tông, như vậy ta mới an lòng!"
What!
Lăng Hiểu kinh hãi ---
Cái này là muốn ép duyên đó?
Hơn nữa Tả Việt là người nào?
Cái tên này nghe có vẻ quen tai.
"Sư tôn thật ra tâm của con đã sớm giống như nước lặng, sẽ không có tình kiếp, người lo lắng nhiều rồi, thiên cơ... nói không chừng cũng sẽ sai?"
Lăng Hiểu cảm thấy bản thân còn chút hi vọng trốn thoát.
Nàng không muốn bản thân bị ép duyên đâu!
"Tâm của con thật sự như nước sao? Vậy Hoắc Đông Lưu kia..."
Thiên Cơ Tử thuận miệng nhắc tới Hoắc Đông Lưu.
Ánh mắt Lăng Hiểu đột nhiên lóe lên ---
Sư tôn tại sao người lại biết chuyện Hoắc Đông Lưu?
Chẳng lẽ... hắn nhìn lén thiên cơ, thật sự nhìn thấy tương lai của thế giới này?
Nhìn thấy sắc mặt Lăng Hiểu thay đổi, Thiên Cơ Tử nhẹ than một tiếng: "Ai, nghiệt duyên! Nghiệt duyên!"
"Sư tôn!" Biết là Thiên Cơ Tử hiểu lầm, Lăng Hiểu muốn giải thích, nhưng không biết phải mở miệng làm sao, có những việc càng giải thích càng rối, xem ra chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi!
"Mọi chuyện... xin theo sự sắp xếp của sư tôn."
Thời điểm rời khỏi tĩnh tu thất của Thiên Cơ Tử, Lăng Hiểu đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, thấp giọng hỏi một câu: "Sư tôn, liệu có thể sửa đổi... số mệnh không?"
"Số mệnh vì không thể sửa đổi được, nên mới gọi là số mệnh."
Giọng nói Thiên Cơ Tử chậm rì rì truyền vào lỗ tai Lăng Hiểu: "Nhưng mà..."
"Chúng ta là tu sĩ nghịch thiên tu hành, chẳng phải vì để phá tan sự trói buộc của số mệnh sao?"
Phá tan số mệnh! Thay đổi vận mệnh!
Tu giả, tự mình cố gắng!
"Con hiểu rồi, đa tạ sư tôn dạy bảo."
Lăng Hiểu chậm rãi đi ra, ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời xanh không có mây ---
Trên đầu, là Thiên Đạo.
Nghịch thiên mà đi, đồng thời hướng tới phá tan trói buộc của Thiên Đạo, để lòng người được tự tại.
Có điều...
Còn trên cả Thiên Đạo thì sao?
Sư tôn hắn, chỉ sợ cũng không nhìn thấu.
......
Bảy ngày sau.
Tin tức Thanh Ngọc tiên tử của Thiên Diễn Tông kết thành đạo lữ với đại đệ tử Lăng Thiên Kiếm Tông Tả Việt đột nhiên lan truyền khắp Tu Chân giới, vô số đệ tử đến chỗ Thanh Tú phong Thiên Diễn Tông để chúc mừng, Lăng Hiểu chỉ chào hỏi qua loa.
Giống như sau khi Cố Tuyết Dao xuất hiện, toàn bộ thế giới này bị người ta nhào nặn, kịch tình phát triển nhanh, còn nhanh hơn cả rèn sắt.
Việc này đại khái là do nhiệm vụ giả mang quang hoàn thúc đẩy kịch tình?
Hiện tại ngày hôn lễ của Lăng Hiểu và Tả Viết đã được quyết định, như vậy... còn sợ Hoắc Đông Lưu ở quá xa sao?
Đúng vậy.
Lúc này tin tức Lăng Hiểu sắp thành thân truyền đi rất xa, đã sớm truyền vào tai Hoắc Đông Lưu ở Ma môn ---
"Rầm!"
Một chỗ thâm sâu trong Thiên Âm sơn mạch, tảng đá lớn ầm ầm vụn vỡ!
Hoắc Đông Lưu toàn thân màu trắng, ra sức kiềm chế nhưng ma khí trên người vẫn lấp lánh không ngừng.
"Sư tôn."
Lạc Vô Hận đứng một bên nhìn sư tôn của mình, lo lắng hỏi: "Sư nương sắp gả cho người khác, chúng ta có cần đi cướp hôn không?"
Lạc Vô Hận chưa từng gặp Lăng Hiểu.
Không, chính xác mà nói trước đây hắn từng gặp Lăng Hiểu, nhưng căn bản không chút ấn tượng.
Nhưng những thứ này đều không quan trọng.
Sư tôn nói ngọc bội trên người mình là tín vật của sư nương.
Mà tương lai sư nương cùng với sư tôn, mới đúng là đôi tình nhân sống chết có nhau.
Đối với điểm này, tất nhiên Lạc Vô Hận tin tưởng không chút nghi ngờ.
Có ngọc bội làm chứng, sư tôn sẽ không lừa người.
"Cướp hôn?"
Lúc này nghe được đồ đệ mình nói, Hoắc Đông Lưu hơi hơi nhíu mày, trong con ngươi lạnh lùng còn có tà khí: "Vô Hận, con phải nhớ kỹ, chỉ có kẻ vô năng mới đi cướp hôn, sư tôn của con... muốn diệt toàn bộ Lăng Thiên Kiếm Tông!"
Đồ tông!
Không sai, chính là bá đạo như thế!
Để xem sau này ai còn dám đặt chủ ý trên người Lăng Hiểu!