Lúc Lăng Hiểu về đến nhà là giữa trưa.
Chu Nhụy vừa mới chuẩn bị cơm trưa xong, bà và Lăng Vân Sinh ngồi trên bàn.
"Con đã về rồi."
Lăng Hiểu mang theo một con vịt nướng cười hề hề đi đến: "Con mang thêm đồ ăn."
"Con nhỏ này nữa, chỉ biết có ăn thôi ha."
Chu Nhụy nhíu mày lại.
Trước kia thời điểm Lăng Vân Sinh có tiền, mặc dù bà không thật lòng yêu thương Lăng Hiểu, nhưng ít ra ở bên ngoài luôn luôn giữ hòa khí, cười tít mắt, chưa từng đánh chửi Lăng Hiểu.
Mà hiện tại...
Lăng gia xuống dốc, trở thành một gia đình bình thường, Chu Nhụy cũng không phải làm bộ làm tịch nữa, bình thường nghĩ cái gì muốn cái gì thì đều làm, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều so với trước đây.
"Vịt nướng này tốn không ít tiền phải không? Con lại không đi làm, chỉ biết xài tiền bậy bạ, ta thân là mẹ của con, cần phải đánh con mới được."
Chu Nhụy ngoài miệng thì nói, nhưng bàn tay thì không rãnh rỗi chút nào, xoay người cầm lấy vịt nướng Lăng Hiểu đưa qua, đi xuống phòng bếp chuẩn bị bày lên đĩa.
Lăng Hiểu:...
Ngoài miệng thì lải nhải như thế, nhưng thân thể thì rất thành thực nha.
"Ha ha, thật ra con mới tìm được công việc, cho nên mới..." Lăng Hiểu một bên cười nói, còn chưa nói xong, đã bị giọng nói bén nhọn của Chu Nhụy cắt ngang.
"Con tìm được việc? Thiệt hay giả vậy?"
Chu Nhụy bưng thịt vịt nướng lên, từ trên xuống dưới đánh giá Lăng Hiểu: "Chắc không phải làm phục vụ trong khách sạn chứ, hay là lao công dọn vệ sinh, tới công trường bê gạch... công việc như vậy hả?"
Lăng Hiểu: Khinh thường ai vậy nha? Mặc dù người ta cũng định đi xin mấy việc đó.
"Công việc của con là làm bảo an, ừm, bảo vệ cho Tề Vân Phàm."
Lăng Hiểu ưỡn ngực.
Lúc ấy ở trong thang máy vô tình gặp Tề Vân Phàm, Lăng Hiểu cũng không có để ý, ai ngờ người này rất chân thành mời cô làm việc cho hắn.
Mà nội dung công việc, chính là làm vệ sĩ riêng cho hắn!
"Con có thể làm bảo vệ sao?"
Chu Nhụy không khỏi nhíu mày: "Không sợ người ta hù phát sợ chạy luôn sao, cái tên tề Vân Phàm này chắc là đầu óc có vấn đề rồi, từ từ, tên này hình như hơi quen tai..."
"Thiếu gia Tề gia, là một kẻ cực kì lăng nhăng."
Ngồi ở bên bàn, một mực không nói chuyện Lăng Vân Sinh lúc này đột ngột mở miệng, ông ta ngẩng đầu nhìn Lăng Hiểu một cái đầy thâm ý: "Có phải Tề Vân Phàm nhìn trúng con rồi hay không? Mặc dù con cái Tề gia không ít, nhưng Tề Vân Phàm được coi là cưng nhất, gia tài cũng không ít."
Cực kì rõ ràng, tâm tư Lăng Vân Sinh lại bắt đầu.
Mà Chu Nhụy ở một bên bĩu môi, không nói.
Mấy công tử thành phố A, chẳng lẽ mắt mù hết rồi sao?
Sao toàn nhìn trúng Lăng Hiểu thế?
Rõ ràng Lăng Duyệt nhà ta càng tốt đẹp hơn con bé đó mười lần!
Có điều...
Nghĩ đi nghĩ lại, Hoắc Hoài An và Tề Vân Phàm đều không phải thứ gì tốt, không bị bọn họ nhìn trúng thì là phúc phận của Lăng Duyệt.
"Thôi đi, chuyện đám hỏi này ba đừng nghĩ tới nữa, con sẽ đi làm, sau đó cho hai người sinh hoạt phí đều đặn, sẽ không phải khổ sở."
Lăng Hiểu lập tức đập chết tâm tư của Lăng Vân Sinh.
Lăng Vân Sinh không nói gì nữa, ba người im lặng bắt đầu ăn cơm.
Ngày hôm sau, Lăng Hiểu thay một bộ quần áo gọn gàng dễ hoạt động đi qua chỗ Tề Vân Phàm, Lăng Hiểu vốn dĩ cũng không hiểu vì sao Tề Vân Phàm lại cần một vệ sĩ riêng?
Sau khi làm việc mấy ngày, Lăng Hiểu liền biết lý do.
Tề Vân Phàm tên háo sắc này, đặc biệt thích làm 'lão Vương sát vách', chuyên đội nón xanh cho người ta!
Sau đó...
Thường xuyên bị người đuổi giết.
Có đôi khi, hắn bị người ta bắt gian tại trận, sau đó vội vàng quấn một mảnh vải, chạy ra ngoài ban công nhảy xuống dưới.
"Chị Lăng, đều dựa vào chị rồi!"
Lăng Hiểu:...
Mắt mù rồi.
Mị kiếm được chút tiền, thật không dễ dàng chút nào.
Bên dưới một căn nhà nào đấy, Lăng Hiểu một tay túm tóc Tề Vân Phàm kéo hắn chạy.
Tề Vân Phàm: Đau đau đau, chị Lăng đầu tôi sắp trọc rồi!
Lăng Hiểu: Này... vậy muốn hao tổn địa phương nào?
Tề Vân Phàm: Thôi, vẫn là hao tóc đi.