Về chuyện bị người ta nhốt trong phòng tối này, Lăng Hiểu không muốn phát biểu bất cứ bình luận gì, cũng không có cảm nghĩ gì.
Người có khi sẩy tay, ngựa có lúc trật vó, Lăng Hiểu vẫn luôn nhớ rõ chuyện mình bị bắt cóc.
Sự việc bắt đầu từ buổi tiệc trăm ngày của Tiểu Molly nhà cô.
Ngày hôm đó Lăng Hiểu từ chối Sở Hoài lần nữa, sau đó chưa từng gặp lại hắn, mãi đến một tháng sau, nhóm thiên kim thành phố S thành lập một câu lạc bộ cho nữ, ngày câu lạc bộ khai trương cũng có mời Lăng Hiểu tới.
Lăng Hiểu: Không phải tôi đi để thử tay nghề đầu bếp năm sao đâu, tôi chỉ đơn thuần muốn kết giao thêm bạn bè thôi.
Ở câu lạc bộ Lăng Hiểu ăn không ít đồ vật, cũng uống không ít rượu, cả người mơ hồ gọi chú Lâm tới đón cô về.
Kết quả đi nửa đường liền gặp cướp.
Bọn cướp khoảng năm sáu người, ngày thường đừng nói năm sáu người, Lăng Hiểu cảm thấy bản thân có thể đánh ngã mười người.
Nhưng mà tối hôm đó, cô đột nhiên mất hết sức lực, hơn nữa cả người mê mang, cảm giác có chút quen thuộc.
Cho tới bây giờ, Lăng Hiểu mới nhớ ra, cô có cảm giác quen thuộc là vì bữa tiệc trên du thuyền lần trước, Sở Hoài đưa cho cô một ly rượu, cô uống xong cũng có cảm giác này, chỉ là không có choáng váng mãnh liệt như hôm tối bị bắt cóc.
Được rồi.
Hiện tại cô rốt cuộc cũng hiểu rõ, cái gì gọi là 'mưu đồ đã lâu'.
Tìm cô thử rượu, sau đó lên cấp rượu, lại còn chuẩn bị bọn cướp chuyện nghiệp, và 'thi thể' thay thế, Sở đại thiếu thật là tốn quá nhiều công sức, nếu không vì hiện tại không có chút sức lực, Lăng Hiểu sẽ vỗ tay khen ngợi hắn, còn tặng cho hắn giấy khen, tặng tiền thưởng...
Sở Hoài:...
Thấy Lăng Hiểu nãy giờ không nói gì, cũng không có biểu hiện tức giận, Sở Hoài thâm sâu liếc cô một cái, lại tiến tới gần cô hơn.
Khoảng cách gần trong gang tấc, mang theo một tia nguy hiểm.
"Không cần đến gần như vậy, làm phiền tôi đọc báo."
Lăng Hiểu vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên kéo giãn khoảng cách ra.
Sở Hoài cười cười: "Tôi đi lấy cho em một chút hoa quả?"
"Sao cũng được."
Lăng Hiểu thật sự không muốn quan tâm tới hắn, hơn nữa cũng chả còn sức mà nói chuyện.
Không thể không nói, Sở Hoài biết rõ tích cách của cô, phòng giam cô đã được sắp xếp lại, không có bất cứ vật bén nhọn hay thứ gì có thể dùng làm hung khí, trong phòng còn có camera giám sát 24 giờ.
Những thứ này không phải điểm chính, chủ yếu là, hằng ngày Sở Hoài đưa đồ ăn ngon đến đúng giờ, mà những món ăn ngon này, đã được xử lý trước, bỏ thêm thuốc.
Lăng Hiểu ăn đồ ăn xong, cả người sẽ không còn sức lực.
Sức lực của cô lớn, mấy người đàn ông không đến gần cô được, chuyện này không phải bí mật gì, tất nhiên Sở Hoài biết, cho nên mới làm nhiều chuyện như vậy.
Hơn nữa bên ngoài tòa nhà có một đám bảo vệ sức lực tràn trề canh giữ, Sở Hoài tin rằng, Lăng Hiểu không trốn được.
Trừ khi...
Cô có thể nhịn không ăn đồ ăn hai ngày.
Lăng Hiểu: Không ăn cái gì? Chi bằng bảo tôi chết đi cho rồi.
Không sai, cô sống không có khí phách như vậy đó.
Biết rõ đồ ăn ngon này bị bỏ thuốc, Lăng Hiểu vẫn ăn uống ngon lành, khẩu vị vô cùng tốt!
......
Cứ như vậy, Lăng Hiểu bị người ta nhốt trong phòng tối, giống như là đi nghỉ phép, nên ăn ăn uống uống. Ăn ngon, ngủ ngon.
Mà Sở Hoài ngày nào cũng ghé qua thăm.
Hắn cũng không ép Lăng Hiểu phải làm cái gì, cứ nhìn cô ăn vậy đó, sau đó nói chuyện phiếm với cô, trời tối muốn tận mắt thấy Lăng Hiểu chìm vào giấc ngủ, rồi hắn mới rời đi.
Trên đời này ngoại trừ Trình gia, Lăng Hiểu không quan tâm bất cứ thứ gì, thỉnh thoảng cô sẽ hỏi Sở Hoài tình hình của Trình gia.
Sự nghiệp của Trình Cẩm càng ngày càng tốt, quan hệ với Thẩm Đông Chí cũng ngày càng hòa hợp, Trình Mạt còn nhỏ cơ thể khỏe mạnh, hoạt bát đáng yêu, còn Trình Tiêu sắp thi vào trường cao đẳng, cậu ấy chọn ngành công nghệ...
Biết được tin toàn bộ Trình gia đều tốt, Lăng Hiểu cũng yên tâm rồi.