Tỉ thí liên minh bách tông, mười năm một lần, là cuộc tỉ võ đáng chú ý nhất của Thiên Nguyên đại lục, cơ hồ toàn bộ các tông môn của Thiên Nguyên đại lục, đều được mời tham gia thi đấu lần này.
Một tháng trước cuộc thi đấu, năm người Lăng Tiêu từ cấm địa Tử Trúc Lâm đi ra---
Lăng Tiêu đã thuận lợi đột phá vũ tông nhị phẩm, thậm chí đã đạt tới vũ tông nhị phẩm cực hạn, phảng phất đã mò tới ngưỡng cửa vũ tông tam phẩm.
Mà Cố Tuyết Dao, thân là nhiệm vụ giả, cũng thuận lợi đột phá vũ tông nhất phẩm, trở thành người thứ hai trong lứa đệ tử trẻ tuổi của Tử Trúc Lâm đạt đến cường giả vũ tông!
Còn Lăng Ngạo Thiên, hắn kém hơn một chút, dừng lại ở võ sư cửu phẩm!
Nhưng mà hắn tin tưởng, chỉ cần hắn tiếp tục cố gắng, đột phá vũ tông, chỉ là việc trong tầm tay!
Hai đệ tử còn lại, à, hai vị tiểu tốt này cũng có chút tiến bộ, chẳng qua là so với ba vị thiên tài trên mà nói, còn kém xa lắm.
Bọn họ cũng biết lần này đi thi đấu chỉ là đi mua nước tương, làm phong cảnh mà thôi, cho nên hai người rất khiêm tốn, khiêm tốn đến mức không xứng có cái tên họ, giống người qua đường giáp...
Ngày tỉ thí bách tông là ngày mùng 8 tháng 5.
Mấy người Lăng Tiêu vào cuối tháng 4 bắt đầu lên đường, mùng 2 tháng 5 đến thành Thiên Nguyên.
Đây là thành trì trung tâm cũng như phồn hoa nhất của toàn bộ Thiên Nguyên đại lục, cũng là căn cứ tổng bộ của Liên minh Bách tông.
"Người của Tử Trúc Lâm tới!"
"Thật là đẹp trai! Người đi đầu đó chính là Lăng Tiêu sao?"
"Nghe nói tu vi của hắn là Vũ tông đó!"
Mỗi lần đến tỉ thí Bách tông, các đệ tử thi đấu sẽ ở cùng một trạm dịch. Người Tử Trúc Lâm vừa xuất hiện, lập tức có rất nhiều người chú ý.
Dù sao cũng là đệ tử của siêu cấp tông môn, đi tới đâu đều như vậy mà.
"A, các ngươi mau nhìn, trong đội ngũ của bọn họ còn có một người bình thường không có chút tu vi nào, dáng dấp rất giống Lăng Tiêu!"
Lúc này cũng có người chú ý đến Lăng Hiểu trong đội ngũ của Tử Trúc Lâm.
Thể chất Lăng Hiểu khá đặc thù, khí huyết chi lực và linh khí của nàng có chức năng tự ẩn giấu, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà nàng đổi lại thân phận xong không có người hoài nghi.
Ở trong mắt người ngoài, nàng chính là một thiếu nữ bình thường không có bất kì khí huyết chi lực mà thôi.
"Ta nghe nói Lăng Tiêu có một muội muội song sinh, có lẽ chính là nàng đó!"
Trong đám người cũng có người biết được thân phận của Lăng Hiểu, dù sao "đệ nhất thiên tài Tử Trúc Lâm" hay "đại sư huynh Tử Trúc Lâm" danh tiếng quá lớn, cho nên chuyện liên quan đến hắn, rất nhiều người biết.
"Chúng ta đi vào thôi."
Đối với những lời xì xào bàn tán, đối với những ánh mắt hâm mộ ghen tị hay tò mò, Lăng Tiêu đều coi như không nhìn thấy.
Hắn trực tiếp mang các đệ tử Tử Trúc Lâm vào trạm dịch, tìm được biệt viện riêng của Tử Trúc Lâm.
"Tối nay nghỉ ngơi thật tốt đã. Mấy ngày nay tự do hoạt động, gần đây thành Thiên Nguyên có chút loạn, nếu ra ngoài cần cẩn thận một chút."
Lăng Tiêu rất có phong thái của đại sư huynh, những đệ tử còn lại đương nhiên là hắn nói gì nghe nấy.
Vốn dĩ, phòng tại biệt viện của Tử Trúc Lâm, phòng lớn nhất đương nhiên sẽ là của Lăng Tiêu, nhưng mà Lăng Tiêu vẫn là nhường lại cho Lăng Hiểu.
"Muội muội, muội ở chủ phòng đi, ta ở phòng bên cạnh, có chuyện gì gọi ca ca."
Mặc dù hắn biết tu vi của Lăng Hiểu cũng là vũ tông, không mấy người có thể tổn thương được nàng, nhưng là ca ca, thời thời khắc khắc quan tâm yêu thương muội muội, đây không phải là thao tác cơ bản nhất sao?
"Được."
Lăng Hiểu gật đầu, ca ca sắp xếp, nàng đều thích.
"Ca, ca muốn tu luyện sao?"
Lăng Hiểu vừa đi vào phòng vừa hỏi.
"Ca ca sửa soạn đồ đạc lại một chút, lát nữa sẽ đi tìm người phụ trách trạm dịch hỏi một chút, xem xung quanh đây có cái gì ăn ngon không." Lăng Tiêu khẽ cười, ôn nhu nhìn Lăng Hiểu: "Đến lúc đó mang muội cái con mèo nhỏ ham ăn này ra ngoài ăn đồ ngon!"
"A, ca ca là tốt nhất!" Lăng Hiểu vui vẻ đến híp mắt lại.
Quả nhiên, trên đời này chỉ có ca ca là tốt nhất.