Một chiêu liền miểu sát Lăng Tề.
Lăng Hiểu cũng không ngờ đối thủ lại yếu như vậy, nhìn đến Lăng Tề té ngã thổ huyết trên mặt đất, nàng chỉ có thể thở dài một cái: "Xấu hổ, đây là lần đầu... ta xuất thủ, cho nên ra tay không kìm chế sức lực được, cái này do ngươi hồi nãy khinh thường ta, còn lớn lối như vậy, khiến ta nghĩ ngươi rất mạnh, không ngờ... ài."
Lăng Hiểu nói xong còn lắc đầu than thở: "Thực lực này của ngươi tốt hơn là về nhà tu luyện thêm đi, không có chuyện gì thì đừng đi gây sự, rất dễ gặp chuyện không hay đó!"
Lăng Phóng: Phốc!
Tội nghiệp cho thực lực tứ phẩm võ giả Lăng Phóng lại nhổ thêm một bụng máu.
Một câu này, tuyệt đối bị Lăng Hiểu chọc tức!
Tất nhiên, rất nhanh liền có người Lăng gia đỡ Lăng Phóng xuống dưới, Lăng Hiểu cũng không có nặng tay, thật ra thương thế của Lăng Phóng cũng không quá nặng đâu.
Lăng Phóng: Hu hu hu, ta bị thương không phải thân thể, mà là linh hồn!
Lăng Phóng được người ta tiếp xuống xong, giữa sân cũng chỉ còn có một mình Lăng Hiểu.
Lăng Hiểu lúc này nhìn quanh bốn phía, cuối cùng liếc mắt nhìn về phía Lăng Ngạo Thiên.
Lăng Ngạo Thiên: Ừm? Nhìn ta làm cái gì?
Lăng Hiểu: Ha ha, ngươi đoán xem?
"Cái kia... tỷ thí còn chưa kết thúc?"
Lúc này dưới ánh mắt chăm chú của mọi người Lăng Hiểu nhìn về phía Lăng Ngạo Thiên mỉm cười: "Lăng Ngạo Thiên, ta muốn khiêu chiến ngươi."
Muốn tỷ thí, tất nhiên phải chọn người cực mạnh.
Huống chi, bây giờ Lăng Ngạo Thiên lại là đệ tử Tử Trúc Lâm.
Chậc chậc, danh ngạch đệ tử Tử Trúc Lâm, vốn nên thuộc về ca ca!
Lăng Hiểu cũng không phải muốn xem thử Lăng Ngạo Thiên như thế nào, nàng chỉ muốn thử thực lực của bản thân, nói không chừng khiến người Tử Trúc Lâm nhìn bằng ánh mắt khác, sau đó... có thể cho thêm một danh ngạch đệ tử Tử Trúc Lâm.
Đến lúc đó...
Có thể có cơm linh khí ăn hằng ngày rồi!
Phì.
Không đúng.
Là có thể có tài nguyên trợ giúp tu luyện dồi dào, nói không chừng còn có thể giúp ca ca chữa trị thân thể.
......
Lúc này Lăng Ngạo Thiên cũng không biết suy nghĩ của Lăng Hiểu, nhưng hắn vẫn chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng: "Ngươi bây giờ vẫn chỉ là lục phẩm võ giả mà thôi? Thời điểm ta bằng tuổi ngươi tuy không phải lục phẩm, ngươi lợi hại hơn ta rất nhiều, nhưng mà... bây giờ ta đã là thất phẩm đỉnh phong, ngươi xác định muốn khiêu chiến với ta sao?"
Lăng Ngạo Thiên cực kì kiêu ngạo, đồng thời cũng không phải mèo khen mèo dài đuôi, hắn vẫn rất bội phục các thiên tài khác.
Lúc này vẻ mặt hắn rất bình tĩnh nhìn Lăng Hiểu, thật ra nội tâm hắn cũng rất kinh ngạc.
Lăng Ngạo Thiên: Chẳng trách lần đầu tiên gặp mặt ta liền thấy Lăng Tiêu rất thuận mắt, hóa ra chính là thiên tài gặp thiên tài không cần phải nói nhiều!
Lăng Hiểu:...
"Ngươi hẳn là người có tu vi nhất trong đồng lứa, tất nhiên ta phải khiêu chiến với ngươi, dù sao... tứ phẩm võ giả, cũng không chống nổi rồi."
Lăng Hiểu trả lời Lăng Ngạo Thiên một câu, quay đầu theo bản năng nhìn Lăng Phóng.
Tứ phẩm võ giả đỉnh phong Lăng Phóng:...
Thiếu chút nữa bị nàng chọc hộc máu! Trong lòng bảo bảo khổ lắm!
"Được rồi."
Lăng Ngạo Thiên ánh mắt sáng quắc nhìn Lăng Hiểu, sau đó lấy thanh bảo kiếm quấn quanh hông mình xuống: "Binh khí của ta là địa giai binh khí do sư môn tặng, nếu tỉ thí binh khí với ngươi, ta thắng không quang minh, cho nên, chúng ta so quyền cước đi!"
Lăng Ngạo Thiên vừa nói, vừa chạy tới trước mặt Lăng Hiểu.
So quyền cước?
Lăng Hiểu nhìn quả đấm của mình: "Vậy, so quyền cước hả? Ta sức lực rất lớn, đả thương ngươi thì không tốt lắm."
"Ha ha."
Lăng Ngạo Thiên cười không chút để ý, võ giả nào khí lực không lớn chứ?
Lăng Tiêu tiểu tử này, tóm lại vẫn thích chơi nhạc đệm, hãy để đại ca hắn dạy dỗ một phen đi!