Học viện võ đạo Phương Đường thật sự rất nhỏ, mà trong học viện chỉ có một võ trường, ở giữa thư viện và dãy phòng học, một sân hình chữ nhật, trước cửa treo "võ trường".
Chỗ này càng giống phòng học thể dục hơn, có hai sân bóng rổ lớn.
Bây giờ đang là giờ nghỉ giữa khóa, nhưng võ trường có không ít học sinh.
Sân không lớn lắm, còn bị cắt thành bốn phần, một mặt là dành cho khán giả, ba mặt còn lại là lôi đài luyện võ.
Là chỗ các học sinh mơ ước được tỷ thí võ kỹ.
Lăng Hiểu chậm rãi đi vào võ trường, không ai chú ý đến sự xuất hiện của cô, ánh mắt Lăng Hiểu quét một vòng qua võ trường, hiện giờ một cái lôi đài trống, hai cái khác đều có người đang tỷ thí, mà chỗ ngồi cho khán giả cũng có không ít người, bọn họ vừa xem vừa học tập võ kỹ.
"Nhường đường một chút, cám ơn."
Lăng Hiểu tiến lên phía trước, vừa hay nhìn thấy một thiếu niên đeo mắt kính. Cô theo bản năng vỗ vai thiếu niên: "Bạn học này, xin hỏi em có biết Mạc Thiên Kiều không?"
"Mạc Thiên Kiều?"
Bạn học kia ngạc nhiên, tiện tay chỉ lôi đài đằng trước: "Người đang trên võ đài, chính là Mạc Thiên Kiều, nghe nói là sinh viên năm nhất, thật là nghé con không sợ hổ, có điều... hắn đã thất bại hai lần, đây là lần khiêu chiến cuối cùng rồi!"
Học sinh có thể tự do tới võ trường luyện tập, tất nhiên ai cũng muốn lên võ đài chiến, nhưng võ đài cũng có quy tắc riêng, mỗi ngày khiêu chiến không thể bại quá ba lần, nếu như đã đến giới hạn, không thể tiếp tục lên lôi đài chiến.
Ở trên lôi đài?
Ánh mắt Lăng Hiểu nhìn thoáng qua lôi đài, thấy hai bóng người đang chiến đấu.
Một người cao to dũng mãnh, đã sớm bị đánh cho mặt mũi bầm dập.
Ách.
Đây là... bạn học Mạc Thiên Kiều?
Lăng Hiểu ngạc nhiên.
Cô còn tưởng rằng là một nữ sinh dũng mãnh vô địch.
Kết quả...
Là một tên lỗ mãng?
"Ầm" một tiếng.
Lăng Hiểu phục hồi tinh thần, Mạc Thiên Kiều đã bị đối thủ đánh gục xuống đất!
Sau đó hai người học trưởng, muốn kéo Mạc Thiên Kiều dậy, nhưng thiếu niên này rất kiên cường, hắn từ chối ý tốt của người khác, bản thân nghiêng ngã đi xuống lôi đài, lảo đảo đi ra ngoài.
"Mạc Thiên Kiều!"
Lăng Hiểu lập tức đi theo.
Nghe thấy có người gọi tên mình, Mạc Thiên Kiều dừng lại, quay đầu nhìn Lăng Hiểu: "Cô gọi tôi?"
Mạc Thiên Kiều xác nhận hắn không có quen cô gái trước mặt, hơn nữa cách ăn mặc của cô cũng không giống là học sinh.
Chẳng lẽ là...
Người bên kia phái tới?
Nghĩ như vậy, Mạc Thiên Kiều liền cười lạnh: "Thế nào, thấy bộ dạng thê thảm của tôi lúc này các người vui lắm đúng không? Còn muốn tới nhổ cỏ tận gốc à?"
Hả?
Lăng Hiểu ngây người.
Hóa ra, vị nam sinh này có chuyện xưa nha.
Lăng Hiểu mỉm cười, giơ tay kéo cánh tay Mạc Thiên Kiều, kéo hắn tới dãy phòng học: "Tôi là Lăng Hiểu."
Lăng Hiểu vừa kéo Mạc Thiên Kiều vừa nhẹ nhàng nói: "Tôi là giáo sư lịch sử mới tới, dạy lịch sử địa cầu, bây giờ là tiết của tôi, trong tiết của tôi, không ai được phép trốn học hiểu không?"
Mạc Thiên Kiều:...
Đau quá, đau, đau, đau!
Nữ giáo sư này dạy văn hóa thiệt sao?
Sức lực kinh người như vậy, cho dù là hắn... cũng không thể tránh khỏi sức kìm hãn của Lăng Hiểu.
Mạc Thiên Kiều vừa giận vừa sợ, từ chối nhiều lần, nhưng vẫn thất bại, sau đó bị Lăng Hiểu kéo giống như chó chết, kéo tới tận cửa phòng học lớp một năm nhất.