Với khinh công của Ngô Trần, Dạ Cảnh Niên không có quyền lên tiếng.
Lúc trước hắn bị người ta đuổi giết, nếu không nhờ Ngô Trần mang theo hắn chạy trốn, đoán chừng hai người bọn họ đã sớm bỏ mạng ở trong thành Hứa Châu rồi.
Tất nhiên, ngoại trừ khinh công, thật ra nội công của Ngô Trần cũng không tệ.
Thậm chí Dạ Cảnh Niên nghi ngờ không biết Ngô Trần có từng dạy võ công cho Lăng Hiểu hay không, bằng không... làm sao Lăng Hiểu lại khỏe như vậy chứ?
Thần công đập đá trên ngực, tuyệt đối không phải đùa đâu!
......
Lúc này, đống lửa cháy rất mạnh, nhưng Lăng Hiểu cảm thấy vẫn chưa đủ.
"Hai người các ngươi từ từ nướng đi, nếu như lửa không đủ lớn, có thể gọi thiếu gia đi thổi lửa, công phu của hắn so với ta cũng không tệ hơn bao nhiêu đâu."
Ngô Trần cầm đồ đạc vào nhà trước, trước khi rời đi, không chút do dự bán đứng Dạ Cảnh Niên.
"Hả?"
Lăng Hiểu quay đầu, như cười như không nhìn Dạ Cảnh Niên.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
3. Anh Chỉ Thích Em Thôi
4. Mặt Trời Của Em
=====================================
Nàng biết Dạ Cảnh Niên tập võ từ nhỏ, mặc dù biểu hiện trong hoàng thành khá bình thường, nhưng ít nhiều cũng có chút bản lãnh, dựa theo tính cách cẩn thận của Dạ Cảnh Niên, nhiều năm qua khẳng định hắn che giấu thực lực của bản thân.
"Xem ra ngươi cũng che giấu 99% công lực ha? Vốn tưởng là cục đá, không ngờ chính là khối vàng bốn số chín!"
Lăng Hiểu cười tít mắt nhẹ giọng nói.
"Không có, không hề."
Dạ Cảnh Niên cười khiêm tốn: "Không có khoa trương như thế, thật sự không có."
Ha ha.
Lăng Hiểu trợn trừng mắt, ta tin ngươi mới lạ.
"Nhanh lên, mau thổi lửa đi, đừng cho là ta gọi ngươi một tiếng thiếu gia, ngươi thật sự nghĩ mình là thiếu gia, về sau chúng ta đều giống nhau, muốn ăn muốn uống thì phải vận động!"
Lăng Hiểu trừng mắt nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi.
Dạ Cảnh Niên:...
Nữ nhân hắc hóa, thực đáng sợ a.
......
Ba người, cứ như vậy sống ở trong trấn ở Bắc Uyển Châu, nơi này cư dân mộc mạc, non xanh nước biếc, rãnh rỗi có thể xuống nước bắt cá, lên núi săn thú, cuộc sống sinh hoạt của ba người ngược lại rất phong phú vui vẻ.
Ngô Trần vẫn luôn hướng về cuộc sống hạnh phúc sau khi cáo lão hồi hương, không có ra ngoài nữa.
Kiến Phong năm hai mươi, bệ hạ rốt cuộc lập tam hoàng tử Dạ Cảnh Phong lên làm thái tử, đại hoàng tử sớm đã được phong vương, sau đó rời khỏi kinh thành, hắn ngủ đông trong mảnh đất của bản thân.
Bắc Uyển Châu cách kinh thành khá xa, thời điểm tin tức sắc phong thái tử truyền tới đây, đã là ba tháng sau rồi.
"Lão tam là người thông minh, tính cách cũng không tệ, thật sự là người thích hợp nhất vào ngôi thái tử."
Dạ Cảnh Niên nhận được tin tức, lúc này đang ngồi ngoài sông câu cá.
Trước kia hắn thích cùng với Lăng Hiểu xuống sông mò cá, nhưng hai năm gần đây, hắn nhìn thấy Ngô Trần câu cá, trông rất soái ngầu, cho nên học theo bộ dáng của ông ta, giờ ngọ mỗi ngày đều đến sông câu cá.
Nghe Dạ Cảnh Niên nói như vậy, Ngô Trần đang thả câu đành phải quay đầu nhìn hắn một cái: "Thật ra, so với hắn ngươi không kém chút nào."
Cho dù là thông minh hay tài năng, võ công hay mưu lược, Dạ Cảnh Niên đều là cao thủ.
Chỉ là ngày thường hắn bày ra vẻ khiêm tốn, người ngoài không nhìn thấu năng lực của hắn mà thôi.
"Hối hận rồi sao?"
Ngô Trần hỏi một câu.
Lúc này, có một trận sóng nước nổi lên.
"Mắc câu rồi!"
Dạ Cảnh Niên lập tức kéo dây câu cá lên, trên đó xuất hiện nhiều hơn một con cá chép lớn.
Một tay gỡ cá chép xuống, Dạ Cảnh Niên quay đầu mỉm cười nhìn Ngô Trần: "Ngô lão, ngươi thấy là ta vui vẻ, hay là hắn vui vẻ hơn?"
'Hắn' trong miệng ý là nói thái tử điện hạ.
Ngô Trần nghe vậy khẽ mỉm cười, xong lập tức nghiêm mặt: "Ngô cái gì mà Ngô, lão cái gì mà lão, nhìn ta già lắm sao?"
Dạ Cảnh Niên hơi sững sờ, lập tức cười hàm ý sâu xa: "Vâng, nhìn ngươi không già chút nào, ngươi vẫn còn trẻ lắm, Mã quả phụ đầu trấn vừa nhìn thấy ngươi, hai mắt đã sáng lấp lánh..."
Ngô Trần:...