Đều nói hoạn nạn mới thấy chân tình.
Lúc xảy ra tai nạn tối qua, Trình Cẩm theo bản năng mà bảo vệ Lăng Hiểu đầu tiên.
Mà sau khi tai nạn xe xảy ra, Lăng Hiểu cũng trước tiên là cứu Trình Cẩm còn đang hôn mê ra ngoài còn cẩn thận mà bảo vệ hắn tới bệnh viện, trông chừng trong phòng bệnh suốt cả đêm, lúc này mắt cô đã hồng hồng còn có đầy tơ máu.
"Cô vất vả rồi."
Trình Cẩm trầm ngâm nửa ngày, lúc này mới nhỏ giọng nói một câu.
"Tôi và cậu mà còn khách sáo làm gì."
Lăng Hiểu chỉ cười nhẹ: "Tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho cậu, cậu muốn ăn gì?" Lăng Hiểu cảm thấy hơi đói bụng, theo thói quen mà hỏi Trình Cẩm một câu.
"Tôi ăn cháo là được rồi."
Trình Cẩm cũng không kén ăn.
"Vậy để tôi tự chọn đi." Lăng Hiểu bĩu môi xoay người rời khỏi, một lát sau cô xách theo một cái hộp lớn trở về, cái gì mà cháo thịt nạt trứng vịt Bắc Thảo, cháo gà nấm hương, còn có cháo hải sản, muốn gì có đó, ngoài các loại cháo thì Lăng Hiểu còn mua một ít đồ ăn sáng, có trứng luộc, sữa bò, sữa đậu nành, còn có tào phớ.
"Cậu muốn gì thì ăn đó đi, không cần lo tôi ăn không đủ no đâu."
Lăng Hiểu đặc biệt trượng nghĩa mà nói nhỏ một câu.
Trình Cẩm cảm thấy cạn lời.
Hắn cũng không phải quỷ đói đầu thai, mà có thể ăn được bao nhiêu chứ?
Cuối cùng Trình Cẩm chỉ ăn một cái trứng gà, uống một chén cháo gà, những thứ dư lại đều bị Lăng Hiểu tiêu hóa.
"Cô trời sinh đã có thể ăn như thế sao?"
Trình Cẩm thật sự hơi tò mò.
Bởi vì Lăng Hiểu và người thường đúng là không giống nhau.
Cô ăn rất nhiều, đương nhiên là sức lực của cô cũng siêu mạnh.
"Đúng vậy, tôi đúng là có thể ăn như vậy á, nhưng mà có thể ăn là phúc, tôi cảm thấy không có gì mà không tốt cả, trước nay cũng không để ý người khác nghĩ thế nào."
Lăng Hiểu cười híp mắt trả lời.
Cô không lo người khác xem cô là khác loài.
Vốn dĩ ở thế giới này cô sống vì bản thân chứ không phải sống vì người khác.
"Để ý đánh giá ánh mắt của người khác quá thì sẽ chỉ làm mình sống thành bộ dạng mà người khác mong muốn, đó thật sự không phải là bản thân mình nữa."
Lăng Hiểu nhìn Trình Cẩm thật lâu, nói: "Tôi biết trước kia cậu đã trải qua những gì, nhưng mà Trình Cẩm, đến tôi mà còn cảm thấy cậu sống quá áp lực rồi."
Trình Cẩm không trả lời, chậm rãi mà khép mắt lại.
"Cậu còn trẻ mà, chẳng lẽ cậu muốn tạo áp lực cho bản thân cả đời như vậy sao? Cậu không thể sống vì bản thân sao?"
"Làm chuyện mình muốn làm, ăn món ngon mình muốn ăn, yêu người mà mình muốn yêu."
Lăng Hiểu từng bước dẫn dắt: "Cuộc sống không lo không nghĩ chẳng phải rất tốt hay sao?"
Nghe được câu cuối của Lăng Hiểu, Trình Cẩm đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Hiểu, mở miệng nói nhỏ: "Tôi của trước đây, thật ra không khác cô là bao."
"Ừ?"
Lăng Hiểu sửng sốt, thấy Trình cẩm rốt cuộc chủ động mở miệng nói, cô lập tức ngồi thẳng người, vẻ mặt và bộ dạng đều rất nghiêm túc –
Mời cậu bắt đầu biểu diễn!
Không, là mời cậu kể lại chuyện cũ!
Chuyện cũ của Trình Cẩm rất đơn giản, khi còn bé hắn là quỷ tham ăn, mà ông nội và cha mẹ đều rất cưng chiều hắn cho nên khi lớn lên hắn thành một cậu nhóc béo.
"Lúc bé tôi cũng không cảm thấy mình béo có gì mà không tốt, cho đến năm đó tôi thích một cô bé."
Trình Cẩm rơi vào hồi ức của bản thân: "Cô bé đó vừa xinh đẹp lại còn lương thiện, nuôi không ít thú cưng, cô ấy ở bên cạnh nhà chúng ta, tôi với cô ấy nhanh chóng trở thành bạn bè."
Giọng nói của Trình Cẩm có chút phức tạp, hắn vẫn luôn cho rằng đó là mối tình đầu của bản thân.
Ngây thơ mà còn tốt đẹp.
Nhưng cuối cùng hắn phát hiện ra cô bé đó không thích hắn chút nào, thậm chí còn rất ghét hắn.