Cái gì mà thọ tinh, cái gì mà gia chủ, còn cái gì là giai đoạn tặng lễ vật, những thứ này Lăng Hiểu một chút cũng không quan tâm.
Nàng chỉ muốn biết, đêm nay ăn cái gì, bởi vì nghe nói thọ yến hôm nay Lăng phủ đặc biệt cho mời đầu bếp vang danh thiên hạ, linh trù làm một bữa cơm, nguyên liệu đến từ thực vật có linh khí, ăn vào không chỉ giúp cường tráng thân thể, còn giúp đỡ tu luyện.
Nếu là trước đây, Lăng Hiểu không quá yêu thích tu luyện.
Đánh chết nàng, bọn họ cũng không ép nàng tu luyện được đâu.
Nhưng mà thế giới này thì khác, ở trong thế giới này, Lăng Hiểu có một cái mục tiêu, đó chính là trở thành võ tông, sau đó giúp ca ca biến trở lại thành thiên tài!
Cho nên hiện tại...
Nàng cũng không có lười biếng giống như trước đây, nàng là một võ giả cần cù chăm chỉ nhất, đúng đó, cực kì chăm chỉ!
Chăm chỉ chính là bản chất của nàng!
......
"Ngươi chính là Lăng Tiêu?"
Lăng Hiểu một bên đang cảm thán bản thân chăm chỉ, chợt nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai.
Lăng Hiểu sững sốt, quay đầu liền nhìn thấy một thanh niên gương mặt xinh đẹp.
Này không phải người nào đó sao.
Ừm, chính là cái tên thiếu niên thoạt nhìn rất mạnh đi theo phía sau Lăng Tề.
"Ta là Lăng Tiêu, ngươi là ai?" Lăng Hiểu nhìn thiếu niên trước mặt.
Ánh mắt lướt qua, không thân không quen.
"Ta là --- Lăng Ngạo Thiên!"
Thiếu niên gằn từng chữ, giọng nói lạnh như băng.
"A...?"
Lăng Hiểu thật sự là ngạc nhiên một chút.
Sao ngươi không gọi là Long Ngạo Thiên?
Các loại Ngạo Thiên như ngươi, đều dùng cách này để lên sân khấu sao?
"Hạnh ngộ hạnh ngộ."
Lăng Hiểu do dự một chút, lập tức có chút không yên lòng trả lời một câu.
"Ngươi không sợ ta sao?"
Lăng Ngạo Thiên liếc mắt nhìn Lăng Hiểu một cái, sau đó an vị ở bên cạnh nàng, tò mò nhìn nàng.
"Ách."
Lăng Hiểu có phần cạn lời: "Vì sao ta lại sợ ngươi? Bộ dáng của ngươi cũng không phải rất xấu xí. Ừm sao có thể dọa người được chứ!"
Lăng Ngạo Thiên:....
Bản thiếu gia ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu soái... thôi, cái này cũng không phải trọng điểm.
"Ta nghe nói ngươi là một con ma bệnh, không chỉ sức trói gà không chặt, nhưng lai cực kì nhát gan, hiện tại xem ra lời đồn sai lầm, nhìn ngươi... cũng không tệ lắm."
Lăng Ngạo Thiên nhìn chằm chằm Lăng Hiểu hồi lâu, nghiêm túc bình luận.
Thật ra, cha hắn đặc biệt gọi hắn qua chỗ này, muốn để hắn khoe khoang một trận trước mặt Lăng Tiêu.
Nói thật, thân là một thiên tài, Lăng Ngạo Thiên đối với hành động của cha cực kì không hài lòng.
Nhưng không còn cách nào khác, ai bảo hắn là lão cha, còn bản thân là nhi tử chứ?
Cho nên hắn chỉ có thể qua bên này tìm chút cảm giác tồn tại.
Hiện tại xem ra... cái Lăng Tiêu này tuy không có tu vi, nhưng cũng không phải nhát gan.
Lăng Hiểu:...
Nàng còn tưởng Lăng Ngạo Thiên đặc biệt đi qua trào phúng nàng một phen, sau đó làm mặt quỷ!
Kết quả...
Cũng không giống tình tiết trong mấy bộ truyện kiếm hiệp.
Lăng Hiểu: Được rồi, mấy cái nghịch tập trong truyện đều thuộc về nhân vật chính, cùng cái NPC nàng căn bản không chút quan hệ.
"Này, đây là lần đầu tiên ngươi đến tham dự thọ yến sao? Trước đây ta chưa từng gặp qua ngươi."
Thời điểm Lăng Hiểu đang im lặng ngây người, Lăng Ngạo Thiên mở miệng lần nữa, người này nhìn qua đặc biệt cao lãnh, ai ngờ vẫn là một người thân thiện.
"Ừm, lần đầu tiên tới."
Lăng Hiểu gật đầu sau đó không phản ứng Lăng Ngạo Thiên nữa.
Lăng Ngạo Thiên:...
Thân là đệ nhất thiên tài một thế hệ được Lăng gia đương chủ công nhận, Lăng Ngạo Thiên lần đầu tiên bị đồng tộc coi thường!
Vì sao Lăng Tiêu nghe được tên của hắn xong cũng không phản ứng gì?
Chẳng lẽ không nên sùng bái tán thưởng sao?
Bản thân chủ động bắt chuyện với hắn, chẳng phải hắn nên thụ sủng nhược kinh sao?
Lăng Ngạo Thiên có chút buồn bực.
Hắn có tâm đi tán dóc vài câu, nhưng mà... tôn nghiêm thiên tài không cho phép!
Ừm, ta là thiên tài mà!
Ta phải cao lãnh!