Lăng Hiểu tiện tay chỉ xuống một cái tên trong danh sách.
"Lăng Uyển Chi."
Dạ Cảnh Niên nhìn thoáng qua, ánh mắt lập tức lóe lên nhìn Lăng Hiểu: "Ngươi cố ý à? Lăng Uyển Chi này là con gái ngự sử Lăng đại nhân, cũng chính là cháu gái của ngự sử đại phi Lăng lão!"
Hả?
Lăng Hiểu sững sốt.
Chẳng trách lại họ Lăng.
Không nghĩ tới... lại là thân thích của chính mình.
"Này, cái này không tốt, không tốt." Lăng Hiểu vội vàng lật sang mấy tờ khác.
"Đợi một chút."
Lúc này vẻ mặt Dạ Cảnh Niên có chút suy tư: "Thật ra Lăng Uyển Chi này... hình như cũng không tệ."
Ôi, trời ạ?
Điện hạ này ngươi tốc độ lật mặt cũng nhanh quá đi!
"Sự tình Lăng gia ta cũng biết ít nhiều, không bằng lấy nàng ta về xong, sau đó chúng ta khi dễ nàng, báo thù cho cha mẹ ngươi thế nào?"
Ánh mắt Dạ Cảnh Niên lóe lên, vẻ mặt hưng phấn nhìn Lăng Hiểu.
Lăng Hiểu:...
"Vương gia, ngươi phải tỉnh táo, tỉnh lại đi!"
Lăng Hiểu ở một bên đành phải mở miệng.
"Ách, chơi như thế không vui sao? Không vui thì thôi vậy."
Dạ Cảnh Niên tiện tay cầm danh sách về, ném trên bàn viết: "Không muốn nghĩ đến chuyện nhàm chán đó nữa, bây giờ chúng ta đi Lạc Mai viên nghe hát đi."
"Đợi chút, vương gia, ta có việc muốn nhờ."
Lăng Hiểu gọi lại Dạ Cảnh Niên, giọng nói nghiêm túc.
"Ừm?"
Dạ Cảnh Niên sững người lại, kinh ngạc nhìn Lăng Hiểu, ngày thường hai người là bạn chân chơi chung, cho tới bây giờ đều hi hi ha ha, chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.
"Ta muốn nhờ vương gia hỏi thăm giúp ta tình hình gần đây của phụ thân ta."
Lăng Hiểu luôn luôn cảm thấy bất an.
Ngô Trần rời khỏi Thanh Nguyệt cung rồi có thể đi đâu chứ?
Bộ dạng Lam Ngọc dường như không rõ lắm, nếu như Ngô Trần bị điều đi cung điện khác, vậy thì, hắn sẽ được đi đâu?
Chuyện gì xảy ra?
"Tình hình gần đây của Ngô công công?"
Dạ Cảnh Niên hơi giật mình, mấy tháng rồi hắn chưa vào cung, đối với chuyện trong hoàng thành quả thật không rõ lắm, nhưng nếu như Lăng Hiểu đã mở lời rồi...
"Được, chúng ta không đi nghe hát nữa, bổn vương vào cung trước, thuận tiện nói chuyện thành thân với mẫu phi."
Dạ Cảnh Niên mỉm cười vỗ vai Lăng Hiểu: "Ngươi chờ tin tức tốt của ta!"
"Đa tạ vương gia."
Lăng Hiểu thở dài nhẹ nhõm.
......
Thời điểm giữa trưa Dạ Cảnh Niên thay đổi cung trang, mang theo Vệ Tĩnh tiến cung.
Lăng Hiểu vẫn ở trong vương phủ chờ tin tức, chờ trọn vẹn một buổi chiều, mãi đến tối đen, thấy một mình Vệ Tĩnh quay về.
"Vệ Tĩnh, vương gia đâu?"
Nhìn thấy gia vị huynh một mình trở về, Lăng Hiểu lập tức tiến lên ân cần hỏi han một câu.
"Bệ hạ giữ vương gia ở lại hoàng thành nói chuyện, chắc là... có chuyện muốn vương gia đi làm."
Vệ Tĩnh do dự mở miệng, chuyện tình của chủ tử hắn không dám hỏi nhiều, cũng không có gan đi phỏng đoán.
"Đúng rồi, Lăng Hiểu, vương gia bảo ta chuyển lời tới ngươi, Ngô công công vẫn mạnh khỏe, không cần nhớ mong!"
"Vậy sao?"
Lăng Hiểu thở dài nhẹ nhõm, cha nuôi không có chuyện gì là tốt rồi.
Nếu như Dạ Cảnh Niên có việc phải ở lại hoàng thành, Lăng Hiểu cũng không lo lắng nữa, Dạ Cảnh Niên văn võ không bằng ai, trong mắt người khác chính là một vương gia phế vật, nhưng hắn rất được bệ hạ yêu thích, hơn nữa Dạ Cảnh Niên vốn dĩ không phải đồ ngốc, hắn so với bất kì người nào đều biết cách tìm niềm vui cho bệ hạ.
Cùng một thời gian, hoàng thành, trong Thanh An điện.
"Lão nhị, con thật sự nghĩ kĩ chưa?"
Dạ Bắc Hoàng bưng chén trà, hạ mí mắt nhìn Dạ Cảnh Niên quỳ phía dưới.
Dạ Cảnh Niên mặc mãng bào quỳ thẳng tắp ở đại điện, trong ánh mắt, chưa từng xuất hiện tia do dự: "Nhi thần đã suy nghĩ kĩ, chuyện tình của Hứa Châu, nhi thần tình nguyện tự mình đi điều tra, nhất định không phụ sự mong đợi của phụ hoàng!"