Ngô Trần ngồi trên ghế, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lăng Hiểu.
Lăng Hiểu: Ách.
Sai chỗ nào?
"Ta không nên quấy rầy ngươi và Thái Anh tỷ tỷ?"
Lăng Hiểu chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội hỏi lại.
Ngô Trần mặt đầy tuyến đen, theo bản năng cầm lấy chổi lông gà bên cạnh.
"Cho nói lại."
"Được rồi, là ta sai."
Lăng Hiểu lập tức mấp máy miệng: "Ta không nên xen vào việc của người khác, cha nuôi đã dạy ta, muốn sinh tồn trong thâm cung thì quy tắc thứ nhất, đừng làm việc không liên quan tới mình! Giặt quần áo của Tịch thần cung là việc của Thái Anh tỷ tỷ, ta không nên đi giúp đỡ."
Giọng nói Lăng Hiểu mạnh mẽ.
Chính xác, nàng theo sau Ngô Trần tự mình viết nên quy tắc sinh tồn thâm cung.
Ngươi đừng nhìn Ngô Trần ngày thường bộ dạng tốt bụng vui vẻ.
Kỳ thật, người này, rất tùy tiện.
Am hiểu kỹ càng đạo lý sinh tồn trong hậu cung.
Ngô Trần:...
"Còn nữa?"
Dường như không hài lòng với câu trả lời của Lăng Hiểu, Ngô Trần hỏi lại một câu.
Còn nữa hả?
Lăng Hiểu trợn mắt nhìn, còn cái gì nữa?
Nàng vẫn chưa làm gì mà!
"Ta còn làm gì sai nữa sao?'
Kẻ dưới không ngại học hỏi chính là đức tính tốt đẹp của nữ nhân Hoa Hạ.
Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Lăng Hiểu, Ngô Trần cầm chổi lông gà trong tay gõ xuống bàn: "Quy tắc thứ ba trong cách sinh tồn thâm cung là gì?"
Điều thứ ba?
Ánh mắt Lăng Hiểu thay đổi: "Chớ can thiệp việc không nên can thiệp, càng không nên tùy tiện dính lấy nhân quả trong hậu cung."
"Ngươi còn nhỏ trẻ người non dạ, lại muốn ra tay giúp đỡ, chính là đã can thiệp vào rồi."
Ngô Trần ánh mắt thâm sâu nhìn Lăng Hiểu một cái, có một số việc hắn không nói cho nàng biết.
Thái Anh kia vốn là cung nữ trong Thanh An điện, bởi vì đắc tội vị trong Tịch thần cung, cho nên mới bị đày đến tạp dịch viện.
Một khi quá thân cận với nàng, chỉ sợ sẽ đắc tội vị Tịch thần cung kia.
Mà nếu như làm khó dễ nàng, lỡ như về sau nàng ta có cơ hội rời khỏi nơi này thăng quan tiến chức, như vậy sẽ tạo cho bản thân thêm một kẻ địch.
Cho nên, tốt hơn là giữ trung lập đừng thể hiện thái độ.
Nhiều một phần có vẻ tận lực, thiếu một phần, lại giống như quá vô tình.
Ngô Trần sống cẩu thả nhiều năm, phì phì, là sinh tồn trong hậu cung nhiều năm, đã sớm luyện thành một thân đầy bản lĩnh, dưới tình huống không đắc tội người khác, cũng sẽ không làm khó Thái Anh.
Đây mới là đạo lý sinh tồn chân chính nơi hậu cung.
"Được rồi."
Lăng Hiểu một bên chớp chớp mắt: "Về sau ta không làm như vậy nữa?"
"Ừm."
Ngô Trần lúc này mới hài lòng.
Nếu như năm đó nhận sự ủy thác của người ta, Ngô Trần hy vọng có thể nuôi lớn Lăng Hiểu bình bình an an.
Mà ở trong hậu cung này, chính là một chiến trường giết người không thấy máu, một chút sơ ý, đầu rơi lúc nào không hay, thậm chí chết không toàn thây.
Cho nên Ngô Trần không thể nuôi dạy đứa trẻ theo bình thường, phải để Lăng Hiểu học được cách sinh tồn trong cung, như vậy, nàng mới có cơ hội sống sót...
Xuân đi thu tới, thời gian cực nhanh.
Hồng quốc bệ hạ tại mùa thu năm nay, đột nhiên nhiễm bệnh hiểm nghèo, tất cả hậu cung mây đen gần kề, không khí càng thêm nặng nề.
May mà tạp dịch viện luôn luôn không tham dự bất cứ tranh đấu hậu cung, lần này trái lại có được chút an ổn.
"Phải đổi a."
Ngô Trần nhìn bầu trời âm u nhẹ giọng nói: "Bão tố sắp tới..."
Đương kim hoàng đế có sáu người con trai, mà sáu vị hoàng tử đều đã trưởng thành.
Bệ hạ vốn dĩ cường tráng khẻo mạnh, căn bản không có ý định lập thái tử, ai ngờ bệnh tật thình lình tới, như một trận bão, quá nhanh, khiến cho hậu cung một trận náo loạn.
Nếu như hoàng thượng băng hà, đế vị sẽ thuộc về ai?
Ngô Trần tựa hồ ngửi được mùi nguy hiểm trong hoàng thành.
Mà lúc này Lăng Hiểu còn trẻ, thật ra thời điểm này cũng tốt.
Mấy năm nay nàng chấp vá không ít tri thức của thế giới này, biết được hoàng thất Hồng vương triều họ Dạ.
Nàng còn biết được tục danh của sáu vị vương gia.
Chẳng qua trong sáu người này, không có ai tên là Dạ Cảnh Phong.
Xem ra, nhân vật mục tiêu công tác lần này còn chưa xuất hiện, hoặc là... còn chưa được sinh ra.