"Cậu không cần phải căng thẳng như vậy, thả lỏng, thoải mái đi."
Nhìn thấy cả người An Hải khẩn trương nhìn chính mình, Lăng Hiểu không khỏi nhìn cậu ta mỉm cười.
An Hải:...
Cô cười lên càng thêm dọa người có được hay không?
"Cái kia... Lăng tiểu thư."
An Hải hít sâu một hơi, cảm thấy câu đầu tiên vẫn nên cứu vớt lại dáng vẻ đáng tin cậy, vì thế hắn yếu ớt mở miệng: "Lăng tiểu thư cô là người tốt, nhưng thật ra tôi... tôi đã có bạn gái rồi."
"Cái gì? Cậu có bạn gái rồi hả?" Lăng Hiểu trợn mắt nhìn, An Hải không phải là cong à?
Vậy thì cậu ta với Trình Cẩm không có cái gì mờ ám hết?
"Đúng vậy, hơn nữa chúng tôi sắp kết hôn rồi, cho nên... tôi thật sự không thích hợp với cô đâu!" An Hải vô cùng muốn sống cầu xin.
Vẻ mặt Lăng Hiểu mơ hồ.
"Cậu nghĩ tôi nhìn trúng cậu sao?"
"Hả?"
An Hải sửng sốt, không phải nhìn trúng hắn sao?
"Tôi muốn hỏi cậu chuyện của Trình Cẩm!" Vẻ mặt Lăng Hiểu thần bí.
Trình tổng...
Chẳng lẽ cô ấy nhìn trúng Trình tổng rồi...
Sắc mặt An Hải lập tức thay đổi.
"Lăng tiểu thư, Trình tổng anh ấy là cháu của cô, đây là vấn đề đạo đức không thể được! Hơn nữa, Trình tổng có bệnh ghét nữ giới!"
An Hải càng nghĩ càng đi xa.
Lăng Hiểu không nói gì, ánh mắt Trình Cẩm thế nào vậy, mọi người hãy nhìn thư kí bên cạnh hắn đi, bộ dáng vẻ ngoài không tệ, kết quả không có đầu óc, không chút đáng tin.
Nhưng mà...
"Ghét nữ giới? Đây là bệnh gì? Tôi thấy cậu ta bình thường ở chung với giới nữ cũng không có biểu hiện gì mà!"
Thời gian Lăng Hiểu ở trong Trình thị cũng không phải ngồi ngây ngốc, qua quá trình quan sát của cô, cao tầng Trình thị không phải không có nữ, bình thường cũng sẽ đến tầng 17 họp thảo nghị luận với Trình Cẩm, thỉnh thoảng còn đi ăn cơm chung.
Mặt khác, các công ty hợp tác với Trình thị, cũng có rất nhiều nữ giới là quản lý cũng như khách hàng, Trình Cẩm không làm chuyện gì quá phận với các cô ấy, càng không có biểu hiện chán ghét nha!
"Bệnh này của Trình tổng là ẩn tính, anh ấy chỉ có tâm lý chán ghét nữ giới, còn hằng ngày tiếp xúc này nọ, không hề biểu hiện ra ngoài, chỉ khi nào đối phương cố tình hoặc âm mưu tiếp xúc thân mật quá mức, anh ấy mới biểu hiện sự chán ghét trong lòng ra ngoài mặt."
An Hải ở một bên giải thích giúp Trình Cẩm một câu.
Tình huống đặc biệt này của Trình Cẩm, ngay cả người Trình gia cũng không biết?
An Hải: Thực xin lỗi ông chủ! Không phải tôi không kín miệng, chỉ là cô nhỏ của anh thật sự quá mức dọa người.
Hóa ra Trình Cẩm còn có tật xấu này.
Lăng Hiểu nhớ lại Trình Tiêu từng kể cho mình nghe một chút chuyện cũ.
Chẳng lẽ...
Trước đây Trình Cẩm gặp qua đả kích gì, sau đó xuất hiện bóng ma với nữ giới?
Xem ra... phải coi là bệnh gì mới có thể bốc đúng thuốc được!
Ánh mắt Lăng Hiểu chuyển động, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Ngày hôm sau, vừa vặn là chủ nhật.
Tất nhiên là Trình Tiêu vẫn ở trên lầu ngủ mê man, mặt trời không lên cao hắn sẽ không rời giường.
Mà ông lão Trình Cẩm của chúng ta, vẫn dậy sớm luyện thái cực quyền như cũ, uống trà dưỡng sinh, thậm chí cầm một quyển báo đọc xem.
"Trình Cẩm, tôi có việc muốn nói với cậu."
Vẻ mặt Lăng Hiểu nghiêm túc đi tới trước mặt Trình Cẩm.
Ách.
Hiện tại Trình Cẩm vừa nhìn thấy Lăng Hiểu liền cảm thấy hoảng sợ, nhưng mặt mũi vẫn duy trì vẻ lạnh lùng nghiêm túc.
"Thế nào, có phải cô không chịu được cực khổ muốn từ chức hay không?"
Trình Cẩm nghiêm mặt nhìn Lăng Hiểu.
"Không phải chuyện này, tôi hôm qua tôi mơ thấy ba tôi, cũng chính là ông nội của cậu!" Lăng Hiểu cố gắng bày ra bộ dạng ưu buồn và có chút cô đơn.
"Ừm?"
Trình Cẩm kinh ngạc liếc mắt nhìn Lăng Hiểu một cái: "Cô chưa từng gặp ông, chắc không nhìn nhầm người rồi chứ?"
Lăng Hiểu:...
"Tôi đã thấy di ảnh! Khẳng định không nhìn nhầm người!" Lăng Hiểu nói dối, mặt không đỏ tim không đập nhanh.
Thực xin lỗi, thật sự bị Trình Cẩm nói trúng rồi.
Đến bây giờ cô đã sớm quên bộ dạng cha mình thế nào rồi.
Di ảnh gì chứ, cũng không phải phim truyền hình, mỗi ngày ở nhà lấy ảnh ra coi.
Cô chỉ nhìn thấy Trình Dũng qua tấm ảnh nhỏ trên bia mộ, cho dù trí nhớ tốt đến đâu cũng không có khả năng nhớ a!