Một tuần sau đó.
Lăng Duyệt còn hơn nửa tháng nữa là khai giảng, mấy ngày nay bọn họ cực kì yên tĩnh, không có ra ngoài, mà cả ngày chỉ ở trong nhà.
Thời điểm Lăng Hiểu ở phòng khách canh nhà, Lăng Duyệt cũng đi theo cô góp vui.
Tất nhiên, Lăng Hiểu là coi phim thật, còn Lăng Duyệt ở một bên chơi game, cô không thể thưởng thức nổi mấy loại phim này.
Trời mới biết vì sao Lăng Hiểu thích xem?
Lăng Hiểu: Đại khái bởi vì... quá chán đi.
"Chị, chị có khát không, em đi lấy hai chai nước trái cây."
Lăng Duyệt chơi game chán, liền quay sang nhìn Lăng Hiểu hỏi một câu.
Trước kia đều là cô sai Lăng Hiểu làm này làm kia, hiện tại Lăng Duyệt ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Cô tận tâm chữa lành mối quan hệ 'chị em' với Lăng Hiểu.
Không thể không nói, có bài học đời trước, bây giờ nghĩ lại, Lăng Duyệt đã chịu qua 'đòn đánh vận mệnh', đời này cô phải thông minh hơn.
Lăng Hiểu nhìn thấy em gái mình hiểu chuyện như vậy, cô cũng rất vui vẻ thoải mái.
Tiện tay đánh một dòng chữ trên điện thoại: "Thuận tay lấy giùm chị một chùm nho."
"Được ạ."
Lăng Duyệt mỉm cười, xoay người vào phòng bếp.
Có một em gái nghe lời như vậy, cảm giác giống như... không tệ lắm.
Lăng Hiểu thu tay, tiếp tục coi phim ---
Bộ phim đã tới khúc nữ chính ở bệnh viện sanh con, bà ngoại và mẹ đều muốn ôm cháu, xem ra sắp nổi lên một trận tranh đấu.
Quả nhiên...
Kết hôn xong, quả thực đáng sợ.
Lăng Hiểu cảm thấy may mắn, bản thân đã từ chối hôn sự với Hoắc gia.
Em gái Lăng Duyệt, thời gian trọng sinh thật quá đúng lúc nha!
Lăng Duyệt:...
**
Buổi tối, Lăng Vân Sinh về nhà sớm hơn mọi khi, mặt mày hồng hào, trên tay mang theo không ít đồ vật gì đó.
"Sao hôm nay lại vui vẻ như vậy?"
Chu Nhụy bước lên vài tiếp nhận lấy đồ từ Lăng Vân Sinh, vừa mở ra liền thấy, là trang sức ngọc ngà, giá cả xa xỉ!
Lâu lắm rồi Lăng Vân Sinh không có hào phóng như vậy rồi.
"Gần đây công ty hoàn thành hạng mục lớn, buôn bán lời một chút, đúng rồi, tối mai có tiệc chúc mừng, mọi người đều phải đi theo, những thứ trang sức này tôi mua cho mọi người."
Đối với vợ con mình, Lăng Vân Sinh vẫn rất hào phóng.
Các loại tiệc rượu, chúc mừng gì gì đó, Lăng Hiểu nhất định có hứng thú.
Bởi vì có thể ăn rất nhiều món ngon!
Mặc dù ngày thường đồ ăn Lăng gia cũng rất hợp khẩu vị, nhưng chung quy làm sao so sánh với đồ ăn trong tiệc được.
Hơn nữa, Lăng Vân Sinh thường ngày rất sĩ diện, mở một cái tiệc chúc mừng, khẳng định tốn kém không ít.
......
Tối ngày hôm sau, Lăng Hiểu đã sớm thay đồ, ngồi dưới sảnh phòng khách đầy chờ mong.
"Hiểu Hiểu, sao con vẫn ngồi ở chỗ này?"
Chu Nhụy mặc lễ phục dạ hội xuống lầu nhìn thấy Lăng Hiểu, lập tức nhíu mày: "Sắp tới giờ rồi, sao còn chưa thay quần áo?"
Hả?
Lăng Hiểu sững sờ, đứng dậy, chỉ chỉ quần áo chính mình.
Ý chính là đã thay đồ rồi.
Ngày xưa ý, mị chính là mặc như vầy tham dự tiệc tùng đó, cũng không thấy Chu Nhụy nói năng gì.
"Bộ này không được."
Chu Nhụy lắc đầu, lôi kéo Lăng Hiểu lên lầu thay đồ: "Tiệc rượu hôm nay đối với con... ừm, đối với nhà chúng ta rất quan trọng, cho nên con phải ăn mặc trang trọng, mặc lễ phục mới được tham dự."
Rất quan trọng sao?
Lăng Hiểu trợn mắt, hình như ngửi được mùi mờ ám.
......
20 phút sau.
Lăng Hiểu được Chu Nhụy và Lăng Duyệt giúp đỡ, đổi thành một bộ lễ phục màu trắng.
Như vầy... quá đáng rồi.
Lăng Hiểu có chút ghét bỏ.
Nhưng mà Chu Nhụy không hề cho cô cơ hội ghét bỏ, thuận tay đeo vào cổ Lăng Hiểu một chuỗi dây kim cương.
Lăng Hiểu cực kì nghi ngờ, hai mẹ con này có phải xoay người liền muốn bán cô hay không.
"Ừm, như vậy rất đẹp mắt."
Chu Nhụy hài lòng gật đầu, Lăng Duyệt bộ dáng cũng rất vui vẻ: "Chị, chị nhìn xem, chị diện đồ lên đẹp mắt biết bao!"