**********
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng chẳng mấy chốc, trên khuôn mặt hắn lộ ra dáng vẻ tươi cười, thật may mắn khi chính mình đã chuẩn bị nhiều hơn và dự đoán Lâm Tử Minh phế vật này sẽ nhảy ra gây rắc rối, cho nên hắn sớm sắp xếp một chuyên gia đồ cổ ngẫu nhiên đến đây
Hắn nháy mắt ra dấuvới vệ sĩ, vệ sĩ lĩnh hội gửi tin nhắn đã sớm được biên soạn trước đó, chỉ chốc lát sau, ngoài cửa liền có ba người đàn ông ngoài ba mươi tuổi đi vào, trong đó người đàn ông ở giữa, ông ta nhìn vào bên trong cái hộp, trong nháy mắt thấy gồm sử thanh hoa nằm ở trên bàn ăn, ông ta làm ra bộ dạng kinh ngạc, thất thanh kêu lên: "Trời ơi! Tôi không có nhìn lầm, đây chính là cực phẩm gốm sứ thanh hoal"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lời nói của ông ta thu hút mọi người nhìn vào bên trong cái hộp.
Rồi ông ta tiến vào thật nhanh, trước tiên nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Tư Đồ Nam, sau đó ông ta biểu cảm vô cùng phấn khích nói: "Đồ tốt, là đồ tốt! Vị nào là người sở hữu gốm sứ thanh hoa này?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khi ông ta nói ra những lời này, âm thanh có chút run rây, vô cùng kích động, điều này khiến cho mọi người bỗng chốc ý thức được gốm sứ thanh hoa này là đồ thật
Sở Hoa Hùng và Liễu Tổ Hồng nhìn nhau, khuôn mặt tuyệt vọng của bọn họ một lần nữa khôi phục hào quang. "Ông là?" Sở Hoa Hùng mở miệng hỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người đàn ông kia ngay lập tức đứng thẳng người, nhẹ nhàng họ khan hai tiếng, nói: "Tôi là Hầu Dương Văn đến từ cửa hàng đồ cổ Càn Khôn."
Sở Hoa Hùng nghe thế, lập tức cung kính nể phục, kinh ngạc la lên: "Cái gì? Ngài chính là Hầu Dương Văn,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hầu tiên sinh?"
Hầu Dương Văn trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, nói: "Ông biết tôi sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sở Hoa Hùng nịnh hót nói: "Biết Đương nhiên là biết Bất cứ ai chơi đồ cổ ở thành phố Hoa, đối với Hầu tiên sinh tên của ngài như sét đánh ngang tai."
Quả thực, Sở Hoa Hùng không có nghiên cứu chuyên sâu về đồ cổ, nhưng mà đối với những người có tiếng trong phạm vi này ông ta thuộc như lòng bàn tay, giống như Hầu Dương Văn ở trước mặt, tương đối có tiếng tăm trong giới đồ cổ, từng giám định không ít đồ cổ. Chắc chắn đối với một người yêu thích đồ cổ như Sở Hoa Hùng, thì sự tồn tại của Hầu Dương Văn giống như một ngôi sao.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lý do tại sao mà Hầu Dương Văn lại nổi tiếng như vậy, ngoại trừ năng lực của ông ta ra, còn có một nguyên nhân quan trọng khác, chính là thầy của ông ta, nhưng mà phóng tầm mắt ra, ông ấy là bậc thầy nổi tiếng lừng lấy trong giới đồ cổ, Cổ Hững – Chuyên gia Cố Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Khi Hầu Dương Văn nghe những lời nịnh hót của Sở Hoa Hùng, ông ta càng thêm đắc ý, vô hình bên trong khiến cho phong thái của ông ta cao thêm vài phần, cười nói với Sở Hoa Hùng: "Quá khen quá khen, danh tiếng với tôi mà nói, chỉ là hư danh mà thôi, tựa như bầu trời mây bay." "Phụt!"- Lâm Tử Minh không nhịn được mà phì cười, Hầu Dương Văn này thật sự biết giả vờ cool ngầu, lại còn nói máy bay nữa, thật là quê mùa. Cái khác thì không nói, chỉ dựa vào ông ta cùng với Tư Đồ Nam phối hợp diễn kịch, cố ý lừa gạt mọi người, có thể thấy rằng Hầu Dương Văn này chẳng qua chỉ là kẻ mưu cầu danh lợi, hắn tự nhiên đối với người như thế này không có sự tồn trọng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tuy nhiên, lúc nãy hắn cười trộm đã bị Hầu Dương Văn nghe được, khiến ông ta rất không vui, hỏi: "Cậu cười cái gì?"
Lâm Tử Minh lắc đầu nói: "Không có cười cái gì."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sở Hoa Hùng lập tức đá Lâm Tử Minh một cước, sau đó quay sang nói với Hầu Dương Văn: "Hầu tiên sinh, mong ngài đừng tức giận. Vừa rồi ngài nói gốm sứ thanh hoa này là đồ cổ "Đúng đúng." - Hầu Dương Văn phản ứng nói: "Sở tiên sinh, gồm sự thanh hoa này chính là đỗ cổ của triều Minh Từ chất liệu gỗ, cho đến chất lượng và sự hoàn thiện nó, đều có giá trị rất lớn! Sở tiên sinh, không biết ông có thể bỏ những thứ yêu thích, đem gốm sứ thanh hoa này chuyển nhượng cho tôi được không?"
Sở Hoa Hùng nghe nói như thế, ông ta thở hổn hển, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng, bỗng chốc khôi phục lại l
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đây thật sự là gốm sứ thanh hoa của triều Minh?
Liễu Tổ Hồng không thể chờ đợi nói: "Hầu tiên sinh, ngài không có nhìn làm chứ? Đúng lúc vừa nãy con rễ tối nói, đây chính là đồ giả, giá trị cũng chỉ có mấy vạn."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hầu Dương Văn trông rất tức giận, kéo dài giọng nói: "Nói xằng bậy! Nghiêm túc mà nói đây chính là sứ thanh hoa của triều Minh, con rể của bà là ai, lại còn nói thành quả này là đồ giả? Đây chẳng phải khiến người đời chế cười sao! Thứ lỗi cho tôi mạo muội, vị nào là con rể của bà? Tôi thật muốn nghe cách cậu ta phân biệt đây là đôi giả!"
Lời nói này của ông ta rất có khí phách, tràn ngập sự phẫn nộ và uy nghiêm. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Liễu Tổ Hồng không có tức giận, ngược lại bà vui vẻ cười hạnh phúc, thật tốt quá thật tốt quá, điều này cho thấy gồm sử thanh hoa này rất có giá trị! "Lâm Tử Minh, một nửa thùng chất thải như mày, thiếu chút nữa là bị mày gạt, còn không mau xin lỗi A Nam!" - Liễu Tổ Hồng đánh vào sau ót Lầm Tử Minh, tức giận măng.
Tư Đồ Nam nghiêm mặt lạnh lùng nói: "Không vội xin lỗi Lâm Tử Minh, câu vừa rồi nói mạch lạc rõ ràng đầu ra đây, một mực chắc chắn tôi chính là đồ giả, sĩ nhục thanh danh của tôi cũng chẳng sao, nhưng cậu lại nghĩ ngờ sự tôn kính của tôi dành cho chủ dị, và Phi Phi hết sức chân thành. Tôi không nuốt nồi khẩu khi này, hôm nay, cậu tốt nhất cho tôi một lời giải thích, nếu không, tôi sẽ kiện cậu!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Làm Từ Mình nhìn thấy hắn như thế này, trong lòng không thể không cầm khái, người này thật đúng là biết diễn, diễn chân thật như vậy, không đi vào giới giải trí thật đáng tiếc.
Sở Hoa Hùng và Liễu Tổ Hồng lập tức bị hắn lây nhiễm, chỉ trích Lâm Tử Minh càng thêm quá đáng, còn ép Lâm Tử Mình đập đầu quỳ xuống xin lỗi Tư Đồ Nam.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sở Phì nhìn vào mắt Làm Tử Minh tràn đầy hy vọng
Cho dù Lâm Tử Minh vừa rồi nói lý lẽ, nhưng mà cũng không che đầu được thân phận bình thường của hắn, mà Hậu Dương Văn, nghiêm túc mà nói chính là chuyên gia đồ cổ, lời nói của ông ta hết sức thuyết phục không nói cũng hiều.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đối với việc này, Lâm Tử Minh cau mày, hắn cũng có chút lo lắng, tình huống hiện tại với hắn mà nói, rất bắt lợi.
May mắn thay vào lúc này, ngoài cửa có một nhóm người đi qua, nghe được âm thanh của Hầu Dương Văn, và nhìn vào bên trong phòng, đưa ra một câu hỏi: “A Văn, là con đúng không? Con quay về thành phố
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hoa khi nào vậy? Như thế nào lại không nói cho thấy biết "
Hầu Dương Văn nghe thấy giọng nói này, ông ta lập tức giật mình, nhìn về phía sau, cũng kính hô một tiếng: "Thừa thấy!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Tử Minh nhìn qua hướng giọng nói truyền đến, lập tức thấy một ông già ngoài sáu mươi tuổi đang đứng trước cửa.
Sở Hoa, Hùng nhìn thấy ông già này, cả người ông vô cùng chấn động, đồng tử co rút lại. Ngay sau đó ông ta tỏ vẻ phấn khích và vô cùng sùng bải, buộc miệng hét lên: "Đây, đây có phải là Cổ Hưng, chuyên gia Cổ?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net