Mục lục
Đẳng Cấp Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!

**********



Nhìn thấy biểu hiện của Sở Phi , Lâm Tử Minh vội vàng giải thích: "Phi Phi , tôi khẳng định tôi không phải thấy chết mà không cứu , tôi ..."



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Sở Phi ngắt lời anh: "Tôi biết, anh đã nói với tôi một vài lần, là tôi không tin anh."



Khuôn mặt của Liễu Tô Hồng mặt thay đổi, và cô vội vàng hỏi: "Ý anh là gì, Lâm Tử Minh đã cho anh 20 triệu nhân dân tệ, anh từ chối cô ấy rồi hả ?"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Sở Phi cắn môi và không nói. Bây giờ cô cũng rất hối hận.Lúc đầu Lâm Tử Minh đã nói với cô hơn một lần rằng cô có 20 triệu nhân dân tệ, điều đó có thể giúp cô vượt qua những khó khăn, nhưng cô không tin, và cô cũng mắng Lâm Tử Minh một trận rồi! Nói một cách khách quan thực sự không thể trách Lâm Tử Minh được.



Nhưng cô vẫn không thể nhịn nổi không oánh trách, tại sao Lâm Tử Minh nói với cô ấy không cứng rắn một chút, chỉ cần Lâm Tử Minh cứng rắn một chút, cô sẽ tin điều đó!



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Càng nghĩ càng khó chịu.



Chủ tịch Vương sẽ trở lại vào ngày mai, khi cô ấy sẽ đi cùng với Chủ tịch Vương trong ba ngày và ba đêm, đó sẽ là những ngày giống như địa ngục!



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.









Lâm Tử Minh cảm nhận được sự oánh trách củaSở Phi, ông ấy cũng không có tâm trạng. Lúc này, Sở Hoa Hùng nói: "Lâm Tử Minh, con vay 20 triệu từ Lâm Sơn Hà à? Bây giờ đưa ra vẫn chưa muộn đâu!"



"Con không có vay tiền của Lâm Sơn Hà." Lâm Tử Minh củi đầu xuống nói.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nghe điều này, Liễu Tô Hồng thậm chí còn khó chịu hơn và tát vào mặt Lâm Tử Minh , hét lên: "Mày đủng là phế vật! Nếu ai đó có cơ hội nhận được sự ưu ải của Lâm Sơn Hà, thì đã là một bước lên tiên rồi ! Cho mày cơ hội làm phát tài, nhưng mày lại lãng phí nó! Lâm Từ Minh , đừng nghĩ rằng tạo không biết mày nghĩ gì, tao đã gọi Lâm Sơn Hà vào sinh nhật lần thứ 70 của Sở Quốc Đông mày chỉ muốn giả vờ ngầu. Mày muốn mọi người biết rằng mày thật lợi hại, mày muốn mọi người cùng tâng bốc bàn chân hôi thối của bạn đúng không? Nói dễ nghe là , giữ thể diện cho Phi Phi, cách giữ thể diện của mày là như vậy à? Chỉ vì một chút thể diện thảm hại của mày đến sự trong sạch của vợ mình cũng không cần nữa?"



Lâm Tử Minh tát vào mặt, mặt anh nóng bừng và đau đớn. Anh vội vàng giải thích: "Mẹ ơi, mọi chuyện không như mẹ nghĩ, con gọi Lâm Sơn Hà đến không phải vì giả ngầu .."



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








"Thế vì cái gì ? Mày nói đi ! Mày nói không được đúng không!" Liễu Tô Hồng chọc vào trán Lâm TửMinh và nước bọt phun lên mặt Lâm Tử Minh. "Hai củ nhân sâm trăm tuổi, Thanh Hoa Sú của nhà Tống, gói quà tặng 10 triệu tiền mặt. Rất là hoành tráng! Cả đời may mắn để đối Lâm Sơn Hà một ân huệ, kết quả là để tặng cho Sở Quốc Đông? Lâm Tử Minh , mày thật là thứ gì cũng không phải! Bốn năm qua ăn của tao ,dùng của tao, mày có dùng của họ một đồng không? Nếu không có sự hỗ trợ của chúng tao, mày đã sớm chết đói rồi



Lâm Tử Minh bị mắng làm tâm trạng rất khó chịu, muốn giải thích, nhưng ngay lập tức anh nhìn thấy đôi mắt của Sở Phi đầy thất vọng và ghê tởm, khiến trái tim chân thành của anh lại đóng bằng.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








"Được rồi mẹ , đừng nói nữa!" Sở Phi thô lỗ ngắt lời Liễu Tô Hồng. "Lâm Tử Minh không sai anh ấy nói với con rằng anh ấy có thể cho tôi 20 triệu để giúp con là vì con không trân trọng cơ hội, là con đáng đời. Nó không liên quan gì đến anh ấy! Hơn nữa, Lâm Sơn Hà là do anh ấy cứu anh ta, ân huệ đó muốn dùng như thế nào là việc của anh ấy, chúng ta không ai có quyền kiểm soát anh ấy. " %3D



Nghe những lời này, Lâm Tử Minh thậm chí còn khó chịu hơn. Hóa ra ấn tượng của Sở Phi về anh ta không bao giờ thay đổi.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nhìn vào vẻ thất vọng của Sở Phi, anh muốn nói với Sở Phi về danh tính thực sự của anh, nhưng lời nói sắp thốt ra khỏi miệng, lại bị anh nuốt lại.Điều này là không cần thiết, hơn nữa xác suất Sở Phi không tin tưởng rất cao , cho dù Sở Phi có tin, về tính cách của Sở Phi sẽ chỉ xem thường bản thân hơn và nghĩ rằng anh đang trêu chọc cô.



Vì vậy anh đã nhịn, ngày tháng còn dài. Mặc dù bây giờ anh đã được thừa hưởng di sản của ông nội, có tiền, đến lúc ấy anh sẽ khiến Sở Phi yêu anh!



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Sở Phi chờ đợi lời giải thích của anh, nhưng chờ cả nửa ngày Lâm Tử Minh không nói gì cúi gầm ngồi đơ ra .Cô đối với Lâm Từ Minh là càng thêm thất vọng và căm ghét, đồng thời cũng cười nhạo bản thân. Đã kết hôn bốn năm rồi đã là đôi vợ chồng già rồi .Vẫn không đủ hiểu Lâm Từ Minh sư ? Thực sự mong rằng Lâm Tử Minh sẽ là một người đàn ông thực thụ?



Thấy Sở Phi thực sự tức giận, Liễu Tô Hồng ngừng lăng mạ về hành động của Lâm Từ Minh ,nhìn Lâm Tử Minh thấy không thuận mắt Ngay khi trở về nhà, bà không thể chờ đợi để giao cho Lâm Tử Minh làm việc nhà ,vì muốn cho Lâm Từ Minh giặt thêm nhiều quần áo bà cũng ngay lập tức thay quần áo, ném chúng cho Lâm Tử Mình, làm mệt chết Lâm Tử Minh đi cái đồ vong ơn bội nghĩa !



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lâm Tử Minh không nói một lời âm thầm chịu đựng





nó.Đợi Làm Từ Minh làm xong việc nhà, họ cũng ăn com xong, chi còn lại một it thức ăn thừa,để anh ta đòi thì ăn.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Tổi nay Lâm Từ Minh và Sở Phi không nói lời nào, thậm chí không có cơ hội nhìn nhau. Sở Phi khuôn mặt lạnh tanh coi anh như một người trong suốt.



Ngày hôm sau khi Lâm Từ Minh thức dậy, anh thấy trên bàn trang điểm có để một đơn li hôn hoàn toàn mới , bên trên có viết sẵn tên của Sở Phi, bên cạnh có một tờ giấy nhỏ Sở Phi viết : "Lâm Tử Minh, tổi nay tôi sẽ đi cùng Chủ tịch Vương, tôi không trách anh có đủ năng lực nhưng không giúp tôi, là tôi đảng đời . Đơn li hôn tôi đã kí rồi rồi, chỉ cần thêm chữ kí của anh nữa, chúng ta chính thức li hôn, cho dù như thế sẽ không tính là bị tôi phản bội. Tất nhiên, nếu như anh không muốn li hôn, tự nguyện ở lại với người phụ nữ ô uế như tôi, tôi cũng không ép anh”.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lâm Tử Minh nhìn vào thỏa thuận ly hôn, đôi mắt anh ta hiện lên một ảnh mắt dữ tợn, "Phi Phi, em có thể yên tâm, tôi sẽ không để em bị ô uế !"



Anh rút điện thoại di động ra và bấm một dãy số. Sau khi cuộc gọi được kết nối, anh trực tiếp mở cửa và nói: "Lâm Sơn Hà, sau 20 phút, tôi sẽ đợi cậu ở quán cà phê Chelsea. Nếu cậu không thể đến kịpsau 20 phút, hậu quả tự chịu "



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nói xong, anh cúp điện thoại trực tiếp.



Ở bên đó, Lâm Sơn Hà đang ở trong biệt thự của tình nhân, sau khi tắm xong lúc đang chuẩn bị lâm trận, Sau khi nhận được cuộc gọi từ Lâm Tử Minh, anh ta bị dọa đến ngây ngốc. Anh ta không dám chậm trễ, vội vã rời khỏi giường, anh vô tình bị ngã khiến nhắn mặt đau đớn.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Sự bất thường của anh ta làm cho người đẹp trên giường cảm thấy không vui, nhõng nhẹo nói: " anh yêu, anh vừa mới đến, tại sao anh lại rời đi, là hổ cái gọi cho anh à! Em không quan tâm, anh phải ở đây cùng em hôm nay!



Vừa nói người đẹp vừa giữ Lâm Sơn Hà, không để Lâm Sơn Hà đi. Bị anh ta tát vào mặt "Cút ,buông tao ra ! Nếu như làm lỡ việc của tao tao sẽ giết chết mày!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Người đẹp bị dọa ngốc , quen biết Lâm Sơn Hà



lâu như vậy đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lâm Sơn Hà hoảng loạn và giận dữ như vậy. Lâm Sơn Hà không thể không hoảng loạn. Anh ấy đã đến Chelsea Cafe trên một quãng đường dài.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Thường phải mất nửa giờ để đến nơi. Bây giờ Lâm



Tử Minh chỉ cho anh ấy 20 phút. Anh ấy một giây



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








cũng không thể chậm trễ!Tür nihon anith nihon Läm Tử Mirih ion lên biết r tinh cach của Lâm Từ Minh Đừng nhin vé ngoài của Lam Trà Minh có về vô hại. Một khi mọi việc quyết dịnh chin con bo không thể kéo lại. Bày giờ Lâm gia dang gặp những hoàng kinh tế, nếu anh ta xúc phạm Làm Tạ Minh, anh ta sẽ kết thúc.



Vì vậy, anh ta cần quan tâm đến việc mặc quần àp, anh ta chi mặc có cai quần và chay đi, lên xe và IỮm tiếng cần dặn tài xẻ Đi đến Chelsea Cafe, hai muroi phut. không , toi phải có mặt trong 18 phút, mều mê không thể thì cút đi "



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Ngay khi tài xế nghe thấy điều này, toàn bộ cơ thể sợ hai. Anh ta não làm lề mề, và đạp mạnh vào châm ga, chiếc Rolls-Royce chạy một cách thô bạo.



VUI qua tất cả các con đường, chạy qua đèn đỏ, Cuối cùng đà đến Chelsea Cafe sau 19 phút, Lâm Sơn Hà xuống xe, di với tốc độ như đang chạy.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nhiều người trong quân đang uống cà phê, và khi thấy anh ta vôi vội vàng vàng xông vào, mọi người đề cau mày vì làm ảnh hưởng nhã hứng. Nhưng chẳng mấy chốc, họ thấy một chiếc Rolls-Royce Phantom dừng ngoài của, tất cả đều thể hiện những biểu cầm sốc, đây là một ông chủ rất lớn !



Đặc biệt là tiếp theo, họ nhìn thấy một ông chủ lớnnhư vậy không ngờ lại chạy tới trưởc mặt một chàng trai trẻ trong bộ quần áo rẻ tiền, giọng điệu gọi da bảo vàng, khiển họ kinh hoàng và sững sờ hon.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK