**********
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
CHƯƠNG 113. CHUYỆN UẤT ỨC
Ngồi ở trong xe taxi, Lâm Tử Minh mặt nhăn cau mày, vừa rồi hai người ngồi đối diện trong xe kia là ai?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Là tới theo dõi Quách Quân Tâm, không lẽ là theo dõi hắn?
Đối phương rõ ràng là một bậc thầy theo dõi, giỏi ẩn giấu tung tích một cách chuyên nghiệp, nếu không phải hắn cũng không cảnh giác, thì đã không phát hiện ra.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mặc kệ thế nào đi nữa, Lâm Tử Minh đều phải cẩn thận mới được.
Hắn lập tức không lơ là cảnh giác, mà tiếp tục đến hai người kia, phát hiện ra đối phương xuất phát phía sau hắn, đi theo bằng ô tô, tiếp tục theo dõi hắn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hắn bảo tài xế lái xe chuyển sang hướng khác, đi đến một nơi, giống như khu dân cư có địa hình phức tạp, sau đó xuống xe, đi bộ nhiều lần, sau khi cắt đuôi được hai người này, hắn lại lần nữa trở lại khách sạn của Quách Quân Tâm, đợi trong chốc lát, phát hiện kia hai người lại đã trở lại, hơn nữa còn đang chờ bên ven đường.
Cứ như vậy, có thể chắc chắn rằng hai người kia, là đang theo dõi Quách Quân Tâm.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hơn nữa, từ trong con người của bọn họ, Lâm Tử Minh không có cảm nhận được thái độ thù địch, mơ hồ có thể xác định, đây là người trong nhà Quách Quân Tâm phải đến chủ ủ yếu là giám sát và bảo vệ Quách Quân Tâm.
Thật buồn cười Quách Quân Tâm còn tưởng rằng mình đã thoát khỏi thành công.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, vậy hắn lại có thể càng an tâm hơn, tuy rằng hắn không muốn có nhiều rắc rối liên quan đến Quách Quân Tâm, nhưng mặc dù nói như thế nào, Quách Quân Tâm cũng là một con người tốt, Lâm Tử Minh cũng không đành lòng nhìn thấy cô bị thương.
Lần này Lâm Tử Minh thông minh hơn rất nhiều, trước khi hắn quay về nhà, liền cố tình xử lí quần áo trên người, chắc chắn bản thân không còn dấu vết gì cả, sẽ không khiến Sở Phi phải hiểu lầm, hắn mới an tâm mà về nhà.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng mà, thật không may là, sau khi về đến nhà, sở phỉ nhìn thấy hắn, sắc mặt có lẽ trở nên lạnh lùng, thẳng tay đẩy hắn ra ngoài, "Cho tôi đi ra ngoài!"
Lâm Tử Minh rất nghi ngờ, "Phi Phi, em làm sao vậy?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sở phi lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Lâm Tử Minh, thực sự anh là của tôi, lần trước tôi đã cảnh cáo anh, tôi không phản đối anh ở bên ngoài chơi đùa với người con gái khác, nhưng sau khi người chơi đùa, cũng không được phép bước chân về, anh đều xem lời nói của tôi như gió thổi bên tại có đúng không!"
Nghe nói như thế, tim của Lâm Tử Minh đập nhanh hơn rất nhiều, rất hoảng sợ, nhưng mà hắn vẫn không thể hiểu được, rõ ràng chính hắn đã xử lí sạch sẽ mùi hương rồi mà, khẳng định mũi của con chó cũng không thể đánh hơi ra được, vậy tại sao làm thế nào mà Sở Phi biết được hắn đã ở cùng người con gái khác cơ chứ? Thật là vô lý. "Phi Phi, anh không hiểu em đang nói cái gì, anh không có chơi đùa với con gái khác!" Lâm Tử Minh oan ức mà giải thích. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sở Phi lại lạnh lùng nhìn hắn, "Còn muốn nói dối? Lâm Tử Minh, anh cho là anh đã xử lý sạch sẽ mùi hương trên quần áo, thì tôi không biết đúng không!"
Lâm Tử Minh nghe vậy, biểu cảm lập tức đơ ra, chính hắn càng không hiểu hơn, rốt cuộc thì làm thế nào mà Sở Phi phát hiện ra hắn?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dường như hiểu được vẻ mặt của hắn, sở phỉ đi tới, lấy hai sợi tóc dài trên vai hắn, sau đó đặt ở trước mặt hắn, cười lạnh nói: "Ở bên ngoài ăn vụng cũng không biết chùi miệng, để lại như vậy chứng cứ quá rõ ràng như vậy rồi! anh đừng nói với tôi, hai sợi tóc dài này của con gái, là gió thổi đến trên người của anh!"
Lâm Tử Minh trợn tròn mắt, làm thế nào mà tóc của Quách Quân Tâm lại dính lên người hắn? Hắn cũng không tiếp xúc với Quách Quân Tâm. ...
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đột nhiên gian, hắn suy nghĩ cẩn thận, khẳng định là lúc vào nhà hàng lẩu, bởi vì Quách Quân Tâm đói bụng, cơ thể không thể đi đứng được nữa, đúng lúc bước vào bị sẩy chân, khi đó hắn đã đỡ Quách Quân Tâm, chính là lúc đó tóc của Quách Quân Tâm dính vào!
Fu*k.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đây thật là rất oan ức "Phi Phi, em hãy nghe tôi giải thích, sự tình không phải như em tưởng đâu. . . . . .
Sở phi lạnh lùng nói thẳng vào mặt tủ Minh, "Câm miệng! Lâm Tử Minh, anh vẫn còn kinh tởm như vậy, ta còn nghĩ anh thật sự không giống với những người đàn ông khác, và sẽ chung thủy, hóa ra, người cũng là loại đàn ông cặn bã."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Tử Minh khó chịu đến chết, cái quái gì đang diễn ra, cơ bản hắn không làm chuyện gì sai với Sở Phi, hắn chỉ làm dẫn Quách Quân Tâm đi ăn một bữa, vậy cũng xem là ngoài tình hay sao? "Phi Phi, anh thừa nhận đúng là anh mới quen biết một cô bạn nữ, nhưng mà anh chỉ cùng cô ta đi ăn khuya mà thôi, sự thật không như em nghĩ đâu!" Lâm Tử Minh vội vàng nói.
Nhưng mà, Sở Phi nghe thấy như thế, ánh mắt của cô càng lạnh như băng, nói chuyện khiến người phải động cứng, sợ hãi, "Mới quen biết, con gái? ? ? Lâm Tử Minh, ngươi cũng biết vui chơi đấy nhỉ! Lợi hại lợi hại, cũng biết quen biết con gái đấy nhỉ !"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Tử Minh há hốc miệng, liền lập tức hắn tự cho mình một bạt tai, "Nhìn xem đây anh đánh cái miệng này nói sai nói sai, không phải bạn gái, mà là một bạn nữ! Kỳ thật cô ấy là ...... "Đủ rồi!" Sở Phi lạnh nhạt ngắt lời Lâm Tử Minh một cách thô bạo, biểu hiện của đầy căm ghét, "Tôi không muốn nghe thêm những lời giải thích của anh! Lâm Tử Minh, tôi nói rồi, tôi thật sự không làm tròn nghĩa vụ một người vợ đối với anh, tôi cũng không phản đối anh ra bên ngoài tìm người phụ nữ khác. Nhưng mà, anh không thể đem cô ta mang về nhà, cho dù là mùi hương kinh tởm của cô ta càng không thể !" "Ngoài ra, cầu xin anh, về sau đừng bắt tôi phải yêu anh, đối với tôi rất ghê tởm." Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Nói xong câu đó, Sở Phi liền thẳng tay đóng của lại, rầm một tiếng, rất là vang dội.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Tử Minh ngây người ước chừng năm giây, sau đó, hắn tự cho mình một bạt tại hết sức mạnh, rồi hung hãng mà mắng một tiếng: "Lâm Tử Minh, người thật sự là một đồ ngốc!"
Về phía Sở Phi, sau khi cô đóng cửa, còn khóa trái cửa, bởi vì tình hình ở phía cô, Lưu Tổ Hồng từ trong phòng bước ra, đi ra đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô, giống như toàn bộ thế giới đang nợ cô hàng trăm hàng vạn lần vậy, liễu tố hồng hỏi: "Phi Phi, làm sao vậy? Tên Lâm Tử Minh kia lại chọc giận con sao?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sở phỉ không trả lời bà, phớt lờ bà, đi ngang qua bà, rồi bước nhanh trở lại trong phòng của mình, sau đó khóa trái cửa lại.
Tựa vào lưng vào cửa, Sở Phi không biết tại sao bản thân lại kích động đến như vậy, phải tức giận như vậy, và căm tức như vậy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thậm chí có một uẩn khúc mà cô cảm giác khóc chịu!
Đúng vậy, tại sao cô lại thắc mắc cơ chứ? Cô rõ ràng không yêu Lâm Tử Minh, từ đầu đến cuối, chúng ta chỉ xem Lâm Tử Minh là công cụ mà thôi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chẳng lẽ là bởi vì lâu ngày mà nảy sinh tình cảm không?
Không có khả năng!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Người cô thật sự yêu chính là chủ tịch Tử Quỳnh.
Khẳng định là bởi vì Lâm Tử Minh là chồng của cô, trên danh nghĩa là chồng, Lâm Tử Minh làm như vậy, là không tôn trọng cô, cô có lý d để tức giận như vậy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tựa như một nô lệ phản lại chủ của mình vậy.
Đúng, chính là như vậy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sở Phi không ngừng thuyết phục bản thân. Đêm nay, thực hiếm thấy cô bị mất ngủ.
Nằm ở trên giường, tại sao cô đều cảm thấy được bất an tâm, không bình tĩnh được, trong đầu có, luôn có những giọng nói mà cô không thể hiểu nổi, cùng với những tưởng tượng không thể giải thích.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thậm chí, cô tự nhiên còn có thể suy nghĩ rằng, Lâm Tử Minh ở bên ngoài có lạnh hay không, hán là còn ngu ngốc ở hành lang, hay đã chạy đến một nơi khác ?
Mang theo những ý nghĩ như vậy, cô lầm bầm những suy nghĩ đấy, cho đến khi cô ngủ thiếp đi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau đó mới sáng sớm, nàng đã liền tỉnh dậy.
Sau khi đánh răng, ăn bữa sáng, cô mở cửa, chuẩn bị đi làm, lại thấy được Lâm Tử Minh cuộn mình ở góc cửa, thoạt nhìn thật sự rất đáng thương...
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất