Tư Đồ Nam lấy lại bình tĩnh, trong lòng tự nhủ, vừa rồi chỉ là mình phản ứng thái quá, thậm chí có chút chột dạ, hắn sợ rằng liệu Lâm Tử Minh có thể trở mình dậy?
Hắn buông chân bắt chéo, khoát tay, cười nói: “Chú, dì, đừng tức giân, nêu Lâm Tử Minh nói như vậy, chắc có lý do của hắn, không phải vì ghen tị mà cố ý bôi nhọ cháu đâu, ha ha.”
Lâm Tử Minh không có để ý sự kỳ quái của hắn, thay vào đó là đứng dậy nói: “Ba, mẹ, hai ngươi đêu bị hăn lừa rôi, chất lượng bình gồm thanh hoa này của hản thật sự rất tốt, kể cả về chất liệu gỗ, hoa văn, kỹ thuật rèn rất tỉnh vi. Chỉ tiếc là nó mới nung chỉ rong năm năm, không phải là bình gồm sứ thanh hoa của triêu Minh, mà là hàng nhái cao cấp, giá trị cũng ‘chỉ có ba bồn vạn. Nhưng lại nói giá trị hơn một ngàn vạn, nói như vậy chắcsẽ biến thành trò cười.”
Sở Phi hiểu rõ Lâm Tử Minh, mặc dù hãn vô dụng bất tài, nhưng không phải là người nói dỗi, có lẽ, đây chính là đô giả?
Cô nhìn Lâm Tử Minh, Lâm Tử Minh chỉ mỉm cười gật đầu với cô.
Nhưng khi Sở Hoa Hùng và Liễu Tố Hồng nghe nói như thế, sắc mặt bọn họ chỉ có thê là nhục nhã , bọn họ vừa rồi kích động như vậy, tin đây là đồ thật, nều thật: sự như lời Lâm li Minh nói, hơn một ngàn vạn kia không phải bị nước cuốn trôi đi sao?
Đôi với bọn họ mà nói, đây là điêu không thể chấp nhận!
Hơn nữa, bọn họ cũng không tin lời nói của Lâm Tử Minh, liền cho rằng Lâm Tử Minh vì ghen tị mà cố ý nói như vậy, ấn tượng về Lâm Tử Minh càng thêm tôi tệ hơn..
Liễu Tố Hồng trực tiếp dẫm lên chân Lâm Tử Minh, mắng: “Đồ phế vật mày câm miệng cho taoÌ Bây giờ lập tức cút ra ngoài cho tao! Tuôi còn trẻ không chịu học hỏi, nhân phẩm kém như Vậy, không bằng A Nam nhà người ta, lại còn ác liệt nói xấu người ta!”
Lâm Tử Minh phẫn nộ nói: “Mẹ, đây là đồ giả, con lừa mẹ để làm gì? Mẹ không tin lời con nói, thì mời chuy/ ên gia đền xem là biết ngay thôi.”
Tư Đồ Nam nghe nói như thế, hắn : lập tức luống cuống, đồ giả này của hãn, lừa dôi được người thường, nhưng tuyệt đối không thề lừa được chuyền gial Hắn nhanh chóng đứng dây, mặt lạnh lùng nói: “Lâm Tử Minh, cậu máy năm qua, vẫn không cho Phi Phi được một cuộc sông hạnh phúc, còn làm mắt mặt Phí Phi với chú dì nhiều lân như vậy, tôi đêu không có tính toán với cậu, cậu hiện tại ở đây nói chua ngoa với tôi? Tốt, cậu nói tôi là giả dồi, vậy cậu nói xem, cậu như thế nào có thê nhìn ra đồ của tôi là đồ giả!”
Dừng một chút, hắn híp mắt lại nói: “Nếu cậu nói không nên lời, có nghĩa là nói xâu tôi, vậy đừng trách tôi không khách khí!”
Thành thật mà nói, Tư Đồ nam oán hận Lâm Tử Minh, thậm chí ghen tị, dựa vào một phê. vật như Lâm Tử Minh, có thê cưới được Sở Phi? Cho dù Lâm Tử Minh không có chạm vào Sở Phi, nhưng ngày đêm ở cùng với Sở Phi, hăn cũng không cho phép!
Sở Phi nói: “Anh Tư Đồ, quên đi, Lâm Tử Minh hắn vô tâm, không cần cùng hắn chấp nhặt.”
Tư Đồ Nam hung hãng trừng mắt nhìn Lâm Tử Minh liếc mắt một cái, nói: “Được, Phi Phi, anh nề mặt em, không cùng tranh chấp với người kém hiểu biết như hắn.”
Sở Phi véo lưng Lâm Tử Minh, trừng mắt nói: “Còn thất thần ra đó làm gì: còn không mau xin lỗi anh Tư Đồ?”
Lâm Tử Minh bĩu môi nói: “Sao anh lại phải xin lỗi hãn ta? Anh cũng – không nói gì sai, nên người xin lỗi chính là hẳn mới đúng, cảm đồ giả có máy vạn, lừa gạt mọi người nói là cổ vật hơn một ngàn vạn, lương tâm không tốt.”
“Anh!” Sở Phi bị Lâm Tử Minh làm cho tức điên, cô hung hãng dậm chân một cái, thật muôn căn Lâm Tử Minh một phát, thật không biết tốt xâu!
Sở Hoa Hùng và Liễu Tố Hồng lại bắt đầu mắng, Tư Đồ Nam sắc mặt lạnh hơn, hán giận dữ cười: “Được, cậu luôn miệng nói tôi là kẻ giả dồi,vậy bây giờ cậu nói cho tôi nghe đi!”
Tiếp theo hắn lại nói với Sở Hoa Hùng và Liễu Tế Hồng: “Chú, dì, hai người không phải măng hắn, để cho hẳn nói, bắt kể hắn nói ra những gì.
Con cây ngay không chợ chết đứng, ˆ sự thật chính là sự thật, không sợ hãn bôi nhọ!”