Sở Phi chống lại, nói to: “Ông nội, sao ông lại ép cháu quỳ xuống? Khoản tiền đầu tư thứ hai của Sở Gia rõ ràng là do lỗi của Sở Hạo, không phải lỗi của cháu, ông nên hỏi tội của hăn, sao lại lấy. cháu ra làm bia đỡ, hắn là cháu của ông thế cháu không phải là cháu của ông, phải không?”
Nói thật , lúc này Sở Phi rất không phục, rất không can tâm, cho dù ông nôi có đánh gãy chân cô ây cũng sẽ không nhận tội. Bởi vì cô không có Sai, người sai là Sở Hạo!
Sở Hạo ngay lập tức bước ra từ một bên ,quỳ xuống trước mặt Sở Quốc Đông nói. lớn tiếng, “Ông nội! Cháu thừa nhận răng lân trước chuyên tiên của công ty là lôi của cháu! Cháu đang chết! Vì vân đề này, cháu cảm tu VÔ cùng xâu hỗ với gia đình với ông, cháu ăn không ngon ngủ không được. Cháu biêt mình đã làm sai, nên cháu rất muốn chuộc lỗi với mọi người! Trong thời gian này, cháu đã chạy quanh tìm kiêm người giúp đỡ, không biệt là đã uỗng bao nhiêu rượu, nôn mửa biết bạo nhiêu lần, bao nhiêu đêm thức trắng, đã chịu bao nhiêu tội lỗi! May mắn thay, ông trời không phụ lòng người, cháu đã thuyêt phụ được Hoàng Văn Hoa, cháu đã dành rất nhiều thời gian và nỗ lực, mời hắn đi ăn tối cũng tiêu mắt hơn mười vạn tệ rồi! Cuỗi cùng cũng thuyết phục được hắn, lầy ra một trăm triệu đề đầu tư cho công ty chúng ta.”
“Một trăm triệu! Đó là một trăm triệu, nh ta chỉ muốn có lợi nhuận là 4% cổ phần, hơn nữa còn có thể lọt dụng tài nguyên của hắn đề mở đường bán hàng cho công ty chúng ta, đó là một điêu tuyệt vòi, chỉ cần có khoản tiền này, Sở Gia sẽ được hồi sinh tiền tới một vinh quang mới.
“Cháu đã làm mọi việc rất tốt, chỉ còn một việc cuối cùng, chỉ cần Sở Phi ngủ với Hoàng Văn Hoa một lần là được rồi! Nhưng kết quả là, cô ta vì sự ích kỷ của mình, mà đắc tội với Hoàng Văn Hoa, đã từ chối cháu, bây giờ Hoàng Văn Hoa nói rồi, cho dù Sở Gia có cho hắn 90% cổ phần hắn cũng không bỏ ra một đồng nào hết.”
“Ông nội, ông nói xem, đâu là lỗi của ai?”
Lời nói của hắn rât dễ nghe, nhìn qua thì có vẻ hợp lý, hoàn hảo nhưng phân tích cần thận cho thấy nó hoàn toàn vô lý.
Tuy nhiên, vào thời điểm này, mọi người rất kích động, tâm trí của họ không tỉnh táo, mọi tối lỗi đều đồ lên đậu Sở Phi, không có đi phân tích gì hết. Nói cách khác, họ cũng nghĩ là lần này Hoàng Văn Hoa rút vôn đầu tư là do lỗi Sở Phi, đó là lỗi của Sở Phi!
Sau khi nghe xong, khuôn mặt của Sở Quốc Đông càng khó coi hơn nữa, lại đập tay xuống bàn, lầy tay chỉ thẳng mặt Sở Phi, “Mày còn muôn nói gì nữa không?”
Sở Phi hiểu bây giò cô có nói gì thì cũng vô dụng, bởi vì họ đã xác nhận đó là lỗi của cô ấy.
Cô nhắm mắt lại nước mắt cứ rồi xuông trong im lặng.
Rồi mở miệng nói, “ Xem ra tôi nói gì cũng vô dụng. Các người không phải cân tiên đâu tư mà, tôi sẽ đi tìm Tư Đô Nam, hắn sẵn sàng đâu tư.”
Nghe điều này, đám đông đã sửng sôt một chút, rồi biểu hiện của họ đều thư giãn, một số người còn tỏ ra phấn khích.
“Thật sao?” Sở Quốc Đông hỏi, “Tư Đồ Nam hắn về nước rồi?”
Sở Phi không muốn giải thích quá nhiều, chỉ gật đầu nhẹ nhàng, rồi bắt đầu gọi điện cho Tư Đồ Nam.
Khi họ thấy điện thoại của cô, tât cả họ đều im lặng Vì sợ gây ra một chút tiếng động, điêu sẽ ảnh hưởng tới cuộc nói chuyện giữa Sở Phi và Tư Đồ Nam.
Bây giờ, với họ mà nói là đường cùng rồi.
Nói thăng ra thì họ không phải là những người có khả năng, họ sống dựa vào ánh hào quang của công ty, mỗi năm đều được hưởng tiên hoa hồng của công ty, có thê sông một cuộc sông đây màu sắc, họ cũng được coi là người có tiền.
Nhưng một khi ánh hào quang của công ty sụp đồ, họ không có khoản hoa hồng này, hàu hết các nguôn tài chính của họ sẽ không còn nữa, sẽ đột nhiên trở nên nghèo nàn, đây là điều mà họ không chấp nhận được.