Gương mặt của Lâm Tử Minh trầm xuống xám xịt, cái mẹ vợ này cũng_ không coi anh như là: người. Hơn nữa anh còn đag ngôi đây, cũng là chồng trên pháp luật của Sở Phi, nói như vậy đặt Sở Phi vào đâu.
“ Mẹ! Mẹ đang nói cái gì vậy?” Mặt của Sở Phi đỏ bừng lên.
Liễu Tô Hồng không cảm thấy cô ấy nói có vấn đề gì sai, lí luận: ” Vốn dĩ là như thê mà, con với Lâm Tử Minh có danh phận mà không có thật, sớm muộn gì cũng sẽ gả cho Tư Đồ Nam, con ngủ trước với hắn cũng là điều bình thường mà!”
Dưới sự cám dỗ của món đồ cô SỞ”
Hoài Nam cũng vô liên sỉ nói: “ mẹ con nói không sai, bố thấy hai ngày này con với Lâm Tử Minh cũng nhanh chóng làm thủ tục li hôn đi.”
Sắc mặt của Lâm Tử Minh tôi đen, còn chưa nói tới mẹ vợ của hắn cay nghiệt như vậy, hiện tại ngay cả bô vợ cũng muôn bán con của mình.
Sở Phi cắn môi, cô cúi đầu, không rả lời.
Nói thật, đầu óc của cô hiện tại đang rất hỗn loạn, tâm tư có phần rồi loạn.
Cô không có yêu Lâm Tử Minh, nhưng cũng không phải là không có f ình cảm với Lâm Tử Minh, bất luận có nói như thế nào đi chăng nữa, cô cũng đã cùng Lâm Tử Minh sông với nhau trong bồn năm qua. Vả lại, ngoại trừ vẻ bề ngoài vô dụng của Lầm Tử Minh ra, thìhắn đối xử với cô rất tốt, còn đặc biệt chăm sóc tỉ mỉ cuộc sông hằng ngày của cô.
Cô không có nói ra, nhưng trong lòng vẫn nhớ rất rõ.
Đặc biệt ở lần trước, trong bữa ăn của Sở gia, Lâm Tử Minh biết Hàn Kim Long, vì cô mà ở trước mặt Sở Gia, một hơi phun ra những lời bản thỉu, cô thực sự biết ơn hắn.
Yêu cầu cô ly hôn với Lâm Tử Minh, cô có chút không làm được, bởi vì cô biết. chuvên nàv đối với Lâm Tử Minh mà nói, là một chuyện rất tàn nhẫn!
Hơn nữa, cô cũng không có yêu Tư Đồ Nam, hiện tại người này trong tâm trí cô, là một người thân hình cao to vạm vỡ, nhưng lại mang bộ mặt của kẻ tiểu nhân.
Chủ tịch của Tử Quỳnh…
Có điều, món quà này của Tư Đồ Nam, như là một cuộc trao. đổi khốc liệt, khiến cho cô luống cuống tay chân, có một chút rôi bời.
Tư Đồ Nam hắn nhìn thầy cảnh vừa rồi, ngồi dựa vào ghé, vô cùng đắc ý Và vui Sướng, hắn từ lâu đã không có cảm giác vui sướng như vậy.
Đúng lúc này, Lâm Tử Minh nói: “Ba, mẹ, hai người vì gốm sứ Thanh Hoa có mây vạn, liền đem bán Phi Phi, việc này có chút tắc trách?”
Lâm Tử Minh bắt lực cười, lắc đầu nói.
Tư Đồ Nam ngồi bắt chéo chân, ghe thế, con ngươi hắn co thắt dữ dội, loé lên một tia kinh ngạc cùng chột dại Cái quái gì vậy, Lâm Tử Minh phê vật này, như thế nào lại biết bình gồm sứ Thanh Hoa của hắn chỉ tốn mây vạn?
Hắn cùng Sở Hoa Hùng và Liên Tổ Hồng sửng sốt một chút, sau đó bọn họ đều biên sắc, trở nên u ám, Sở Hoa Hùng võ bàn, không khách khí măng: “Lâm Tử Minh! Mày ở đây nói hưu nói vượn cái gì vậy, đây chính là bình gồm sứ Thanh Hoa triêu Minh, giá trị hơn một ngàn vạn, mày vừa rồi _ không có nghe A Nam nói sao, lỗ tai mày điếc có phải không!”
Liễu Tố Hồng cũng mắng: “Lâm Tử Minh! Đồ phế vật, mày đã không có, bản lĩnh, hiểu biết thì hạn hẹp, lại cố ý bôi nhọ A Nam, mày sao có thể ghê tởm như Vậy, tao ra lệnh cho mày, mau chóng xin lỗi A Naml”
Sở Phi cũng cau mày, cô cũng cho rằng Lâm Tử Minh chỉ vì ghen tị, mới cô ý nói như vậy, làm người khác có chút ghê tởm.