“ Sở Hạo nói không sai, Lậm Tử Minh có tư cách gì, chỉ là cái thằng con rễ vô dụng của Sở Gia, chỉ là một con chó thôi, ai cho hắn cái can đảm gây chuyện với hội đồng quản trị? Tôi biết rồi chắc chắn là do Sở Phi xíu giục hắn đúng không? Được lắm Sở Phi mày là cái đô phản bội, khong ngờ lại làm đến mức này, chăn chắn là coi công ty, không coi công ty này ra gì!
“Không còn từ ngữ gì nữa, quá tệ đi!”
“Theo như tôi thấy, loại này phải bị – trục xuất khỏi Sở Gia”
Họ la hét, không phân biệt trắng đen gì hết, trong đâu là chỉ có Lâm Tư Minh và Sở Phi hai cái đồ chết tiệt, những lời nói ra , càng ngày càng khó nghe.
Sở Hạo đứng bên cạnh lộ ra vẻ mặt tươi cười, vô cùng vui mừng, hắn hận Sở Phi với Lâm Tử Minh đến tận sương tủy, bây giờ thầy họ bị như vậy dĩ nhiên là hắn vô cùng vui mừng rồi.
Lâm Tử Minh không có bắt cứ biến đồi tâm lý nào, vỗn dĩ cũng không có tình cảm với Sở Gia, nêu không phải vì Sở Phi, anh cũng không thèm tới đây nữa.
Nhưng vưới Sở Phi thì khác, trong phòng họp đều là họ hàng của cô, bề trên, anh chị em, đều thăm hỏi nhau vào những dịp lễ tết, rất là hòa thuận.
Nhưng mà bây giờ: lại nhự kẻ thủ vậy.Cô là một người đa cảm, đối mặt với tình huồng này, trái tim cô ây có thể nói đang chịu đau đón tột củng.
Lâm Tử Minh. cảm nhận được nỗi buồn của Sở Phi, anh nắm lây tay ni Sở Phi, tươi cười nhỏ nhẹ nói với “ Phi Phi, em không cân phải BuDii họ đều là côn trùng, không đáng đề đau khổ, không xứng đáng đề em buồn. Hơn nữa, anh đã hứa với em là sẽ bảo vệ em thì chắc chắn sẽ bảo vệ em.”
Sở Phi không tin anh tức giận nói, “Lâm Tử Minh, phải không tôi đã cảnh báo anh không được tới đây? Tại sao còn tới đây? Òó phải muốn chống đối tôi đúng không? Ngay cả anh cũng phải tới để xem tôi xấu hỗ đúng không?”
Đối mặt với cảm xúc của Sở Phi, Lâm Tử Minh không giận dữ, anh vẫn luôn mỉm cười hôi đáp nhẹ nhàng và bao dung: “Phi Phi, hãy tin anh lân này, được không?”
Lâm Tử Minh bay giò rất nhẹ nhàng, rất ôn hòa, Sở Phi bị cảm kích, tất cả những. hành động với trái tim lạnh lùng đều được làm nóng lên, căn môi, trong lúc này cô không thếphàn nàn được gì với Lâm Tử Minh. Chỉ là trong tận đáy lòng, cô vẫn không tin Lâm Tử Minh………….
Lâm Tử Minh nhận thấy tâm trạng.
của Sở Phi cũng bình tĩnh phân nào rồi, anh liền quay sang phía hội đồng chủ. tịch, ngay lập tức trở nên lạnh lễo và ảm đạm, nói: “ Vừa rồi là ai đánh Phi Phi bước ra đây cho tôi.”
Ngay lúc này, một lần nữa lại có một sự giận giữ vô hình phát ra từ người Lâm Tử Minh.
Mặc dù nó không dữ dội và đáng sợ như khi anh vừa bước vào, nhưng cũng, đầy rẫy áp lực vô hình, làm cho họ cảm thây rất khó chịu và tim họ đập không kiểm soát.
Đây là chuyện gì vậy? Tại sao lại có chút sợ hãi Lâm Tử Minh như vậy?
Có chuyện gì đó sai sai?
Những nghỉ ngờ không được giải đáp đó xuât hiện trong tâm trí họ, cho chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Tử Minh như vậy, họ không phục, họ cảm thấy sự tự trọng của họ. đã bị chà đạp, điều này không thê chịu được.
Sở Hạo là người đầu tiên đứng dậy nói: “ Sao nào ?Lâm Tử Minh mày dám tức giận ở hội đồng quản trị?
Mày không biết mình có thân phận gì, bao nhiêu cân lạng đúng không?”
Bởi vì lòng căm ghét với Lâm Tử Minh, nên hắn là người đầu tiên thoát khỏi áp lực của Lâm Tử Minh, đứng ra, lạnh lùng nhìn Lâm Tử Minh, nói một cách khinh bỉ.
Có sự chắn đỡ của hắn, những người khác cũng từ từ trở vệ trạng thái bình thường, cũng lập tức chỉ chỉ chỏ chỏ Lâm Tử Minh.