Mục lục
Đẳng Cấp Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 294


“Mày là ai? Tại sao lại muốn hủy hoại việc tốt của tao? Hoàng Văn Hoa muôn xác nhận lại đôi phương là người chứ không phải hôn ma, sự sợ hãi trong hắn cũng dẫn dần lưới lỏng ra Lâm Tử Minh nhìn thắng vào hắn ta nói với cái giọng khàn khàn, “Hoàng Văn Hoa, mày to gan thật, dám động đến Sở Phi, tao thấy mày không muốn sống nữa phải không?”


Nghe được chuyện này, cặp lông mày của Hoàng Văn Hoa nhấc lên, nhìn chằm chằm Lâm Tử Minh “Mày biết tao, rốt cục mày là ai?”


“Tao muốn cái mạng chó của mày.”


Lâm Tử Minh nói đên đấy và lộ ra sự lạng lùng và ý chí muôn giêt người.


Phải, anh có ý chỉ muốn giết chết Hoàng Văn Hoa cũng vì lí do đó nên anh mới đeo mặt nạ- Bởi vì anh đã nhận ra là một người nào đó đã chủ tâm lên kế hoạch để bắt cóc Sở Phi, dù sao thì kẻ đó là ai đi chắng nữa cũng là một mỗi nguy hiểm. Nhưng anh ta đã sử dụng danh tính của Lâm Tử Minh thì không tiện ra tay.


Thật ra, Lâm Tử Minh vồn dĩ không phải là người có trái tim mêm yêu, vì bảo vệ người bên cạnh mình, anh có thể rất tàn nhẫn Cảm nhận được sự nguy hiểm từ Lâm Tử Minh, Hoàng Văn Hoa không kiểm soat được sự cáu kỉnh.


Sở Hạo có cảm giác “thằng hề” trước mặt rất quen thuộc, như thê hắn đã thấy nó ở đâu đó, nhưng không thể nhớ được.


Lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy. đôi mắt bên kia đang nhìn hắn ta, cảm giác cắn nghiên đó làm hắn run rẫy khắp người.


Lâm Tử Minh nhìn hãn ta không nói gì cả, bởi vì khi anh nói, nhặc đên danh tính của Sở Hạo như vậy thân phận của anh càng dễ bị lộ hơn nữa.


Cái ý chí muôn giệt Sở Hạo so với Hoàng Văn Hoa không hề kém hon, vì anh đoán được chín mười phần Sở Phi “ can tâm tình nguyện” đi đến đấy là do Sở Hạo bày trò.


Sở Hạo là anh họ của Sở Phi mà ai có thế làm ra những việc như thề, đúng là cái thứ súc vật, làm sao anh có thê không tức giận được?


Tắt cả mọi người ở đấy đều cảm thấy những ý chí giết người của Lâm Tử Minh, nói cho cùng họ cũng chỉ là những người bình thường, đối mặt với chuyện này họ thật sự sợ hãi, một luồng gió đêm thôi qua là có thể làm cho họ nỗi hết da gà. : Sở Hạo là người đầu tiên không chịu được áp lực của Lâm Tử Minh hắn ta hét lên quay người lại chạy mắt hút.


Hoàng Văn Hoa tỉnh lại rồi hét lên, “Cùng lên hết, con mẹ nó giết chết hắn đi, lột mặt nạ hắn ral Ong mày muốn xem hắn là ai, mà ở đấy giả làm thần quỷ!”


Bạ vệ sĩ bên cạnh hắn ta nhận lệnh, bắt đầu tần công Lâm Tử Minh cùng nhau.


Họ đêu là những cao thủ chuyên nghiệp, tài giỏi đánh nhau, có cả côn gâp khúc ngang eo, úy lực vô cùng mạnh mẽ, tám người bình thường không phải là đôi thủ của họ.


Bấy giò cả ba người bọn họ cùng nhau xông lên, ngay cả các võ sĩ chuyên nghiệp cũng không khỏi run SỢ.


Nhưng họ đã đánh giá thấp Lâm Tử Minh quá rồi, không biệt là mình đang đôi mặt với quái vật nào.


Trước lúc họ còn chưa đến được chỗ Lâm Tử, Minh, thì họ thấy mắt mình bị hoa rồi, Lâm Tử Minh đột ngột ra tay, một hành động cực kỳ nhanh, ba nắm đâm được đâm đánh vào mặt họ, điều đó làm cho họ ngắt xỉu.


Nắm đắm của Lâm Tử Minh có thể được gọi là sức mạnh của võ sĩ hạng trung, thậm chí võ sĩ chuyên nghiệp cũng không thể cưỡng lại, trực tiếp bại trận .


Gọn gàng và nhanh chóng là cho Hoàng Văn Hoa ngơ ngác, lúc đó hắn mới có ý thức là đã gặp phải quái vật gì.


Ngay lập tức, một nỗi sợ vô tận và lạnh lẽo, từ dưới chân tới đỉnh đầu, khiến cho tay chân hắn lạnh lẽo, chảy mồ hôi khắp nơi, thở hổn hển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK