Mọi người đều biết, gồm sứ cổ này, vô cùng quý giá, nêu làm vỡ, giá trị, liền giảm đi lớn, hoàn toàn ở một cấp độ khác.
Liễu Tố Hồng nghe xong, lại khóc lóc.
Cuối cùng, gốm sứ thanh hoa bị vỡ này, bán cho Cố Hưng với giá mười lăm vạn, được chuyền khoản ngay tại chỗ.
Đương nhiên, tiền được chuyển khoản vào thẻ của Sở Phi.
Rõ ràng là Liễu Tố Hồng làm vỡ gốm sứ, nhưng ở trên đường trở về, Liễu Tố Hồng lại tức giận lên người Lâm Tử Minh, nói Lâm Tử Minh nêu không phải chọn thời điểm này đem gốm sứ thanh hoa ra, thì sẽ không bị bà làm vỡ, cuối cùng, vẫn là Lâm Tử Minh có lỗi.
Đối với những lời vô lý này của mẹ chồng, Lâm Tử Minh hoàn toàn chịu phục, hắn cũng lười so đo với mẹ vợ.
Sở Phi thấy hắn không lên tiếng, cũng không có phàn nàn hay bực tức, †rong lòng cảm thấy cực kỳ áy náy.
Sau khi về đến nhà,cô liền kéo Lâm Tử Minh sang một bên: “Chuyện hôm nay thực xin lỗi, mẹ lại đập vỡ đô cô quý giá như vậy.”
Lâm Tử Minh sửng sốt một chút, không nghĩ tới Sở Phi cự nhiên xin lỗi hán, trong lòng có chút ấm áp, hắn khoát tay, ung dung nói: “Không có gì, đập nát _ thì đập nát, cũng không phải là vấn đề lớn.”
Sở Phi nghe Lâm Tử Minh nói như vậy, trong lòng thoải mái một chút, nhưng cô không thê không tò mò, dù Sao đồ cô có giá trị ba nghìn van lai bi đập vỡ như vậy, Sở Phi thực sụ: cảm thây đau lòng, nhưng Lâm Tử Minh lại bình tính như vậy, làm cho cô nghỉ hoặc, Lâm Tử Minh từ khi nào trở nên hào phóng như vậy? Trước kia Lâm Tử Minh làm mất mười đồng tiền còn đau lòng cả nửa ngày trời.
“Trong lòng một chút cũng không tiếc sao?” – Sở Phi hỏi.
Lâm Tử Minh nhìn vẻ mặt của Sở Phi, biết cô đang suy nghĩ cái gì, dang hai tay bất lực nói: “Tiếc chứ, . nhưng cũng đâu có cách nào? Ván đã đóng thuyền, sự thật rất đau lòng nhưng cũng phải hồi phục lại. Hơn nữa, anh cũng không thê oán trách me, dù sao bà cũng là người lớn tuôi.”
Khi Sở Phi nghe những lời này, cô ngạc nhiên, lập tức, ánh mắt của cô toát ra sắc thái khác thường, Lâm Tử Minh sao có thể rộng lượng như vậy, cô lần đầu tiên nhìn thây, có chút ân tượng mới mẻ.
“Anh nghĩ như vậy thật sao?” – Sở Phi nhẹ giọng hỏi han.
Lâm Tử Minh cười nói: “Kỳ thật còn có một nguyên nhân quan trọng.”
“Nguyên nhân gì?” – Sở Phi truy- hỏi.
“Bởi vì là mẹ của em, nêu anh tức giận với mẹ, chẳng phải trở thành người. xấu, nên anh phải tự tiêu hoá con giận đó ở bên †rong mình.” -Lâm Tử Minh cười nói.
Sở Phi nghe vậy, cô sửng sốt khoảng vài giây, sau đó cúi đầu, tim đập nhanh hơn vài phần, tâm tỉnh cũng phức hơn tạp rất nhiều, qua một hôi lâu,ngột ngạc nói: “Thật ra, anh đừng có tốt với tôi quá..
Lâm Tử Minh nói: “Em nói những lời ngu ngốc gì thế, em là vợ của anh, anh đổi tôt với em là chuyện đương nhiên. Anh không tốt với em, không lẽ tốt với phụ nữa khác.”
Sở Phi không nói gì,cô cúi thấp đầu, cảm thấy có lôi với Lâm Tử Minh, không nhận nổi sự đối đãi tốt này của Lâm Tử Minh dành cho cô, bởi vì cô không có yêu Lâm Tử Minh, mà yêu người đần: ông khác! Trong trường hợp này cô như là người lừa dôi trong hôn nhân, hoang đường chính là, cô thậm chí còn không biêt mặt của người đàn ông kia nữa!
Lâm tử Minh không biết trong lòng Sở Phi đang nghĩ dì. còn tưởng rằng Sở Phi bị cảm động, trong lòng. rất đắc ý, hắn thấy vậy, liền dung cảm, đi tới năm tay Sở Phi, nhưng khi hắn vừa mới đụng vào tay của Sở Phị, thì đã bị Sở Phi hát ra.