Mục lục
Đẳng Cấp Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



T*ruyện88.vip trang web cập nhật nhanh nhất



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Chương 144 Bất Địch



Lam Từ Hòa đương nhiên biết ý nghỉ của Lâm Tử Minh, hắn ta cũng có ý định này, muốn tìm một nơi rộng rãi để đánh một trận từ tế, ở đây có quá nhiều giới hạn. Mặc dù hắn ta tỏ vẻ không quan tàn nhiều, nhưng thật sự thì hắn ta không đàm phá hủy mộ của ông mình, nếu không, danh tiếng của hần ta sẽ bị hủy hoại, cho dù hàn có gượng ép đi nữa thì Làm Gia cũng không thể tha thứ cho hắn.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trung Quốc nhấn mạnh tầm quan trọng của người chết, dù gì đì nữa Lâm Trường Thiên cũng là ông nội của hắn, với nghĩa vụ là một thằng cháu trai, phá hoại mộ của ông nội mình đó là mắt dạy, sẽ bị đâm vào cột sống.



Có một lý do khác, hắn ta cũng muốn có một trận đấu tử tế với Làm Từ Minh



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trong suốt bốn năm qua, hắn bị Lâm Tử Minh ngồi trên đầu, rất là không phục, bốn năm gần đây hắn chăm chỉ luyện tập, sức mạnh của hắn đã được nâng cao với những bước nhảy dài, hắn ta không tin là không thể đánh bại Lâm Tử Minh.



Điều đó đã là nút thắt tim của hắn ta, cho dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ đánh bại Lâm Tử Minh



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”









Vì thế hắn hét lên, dang rộng hai tay giống như là một con ngỗng lớn phi về phía Lâm Tử Minh.



Máu trong người Lâm Tử Minh đang sôi lên, tất cả các tế bảo đều như là đều được sống lại vậy. Cuộc chiến không phân cao thấp, trong bốn năm qua, rằng ròng bốn năm trời, mỗi ngày đều như là sống trong là núi lửa, ở Sở Gia sống với thân phận thằng con rể vô dụng, đối với anh mà nói, mỗi ngày đều là một sự dày vò,



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Gần như mỗi ngày, anh đều nghĩ về việc có thể thoát khỏi cái ngục tối này đi ra ngoài lấy lại những thủ thuộc về mình.



Nói chung, cho dù Lâm Tử Hào không đến tìm anh ta, anh ta cũng sẽ đi tìm Lâm Tử Hào để bảo thủ bốn năm trước và điều tra xem nguyên nhân ông nội lâm bệnh có phải là do Lâm Tự Hào hay không.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cuối cùng, cũng đến một nơi trống rỗng, anh ta không chạy nữa, quay lại chiến đấu với Lâm Tử Hào!



Nếu như không quen biết Lâm Tử Minh, hiên tại nhìn thấy sức mạnh của anh chắc chắn sẽ bị sốc, có đánh chết họ cũng không nghĩ rằng , cái thằng vô dụng Lam Tử Minh lại có một sức mạnh lớn đến vậy!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Mỗi cú đấm, cú đá chân đều rất nhanh, rất nặng, bốp bốp bốp ở trên đỉnh núi, mặt trời còn chưa ló lên hoàn toàn, chỉ có một ánh sáng mờ ảo của sáng sớm giữa trời và đất, tốc độ của họ quá nhanh tới nỗi võng mạc không thể theo kịp họ, các chiêu thức còn chói lóa hơn nữa.



Lâm Tử Minh đánh nhau với Lâm Tử Hào, không ngừng đấm vào mắt nhau, cũng may đây là nghĩa trang ngoài ngoại ô, hai dặm quanh đây đều không có người, nếu không hành động như chắc chắn sẽ dọa nhiều người còn nghĩ rằng đang bị ma ám Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải Tru*yện88.vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Truyện88*.vip để ủng hộ bên mình nhé !



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Rất thú vị.



Lâm Tử Minh đã rất lâu không hoạt động như vậy rồi, sức mạnh của Lâm Tử Hào cũng ngang bằng với sức mạnh của anh, với mối quan hệ đối lập, không hề có gì phải lo lắng, Anh ta có thể ra tay mà không cần do dự, đấm đá thỏa sức. Có thể nói là vui vẻ đến tột cùng, ngay cả khi anh bị thương, cũng là một loại niềm vui!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Ngược lại Lâm Tử Hào, mới bắt đầu đã rất tự tin, nghĩ rằng Lâm Tử Minh không có đấu lại hắn, chắc chắn sẽ thất bại hoàn toàn.



Nhưng cuối cùng, sự thật hoàn toàn vượt quá mong đợi của hắn ta, sức mạnh của Lâm Tử Minh không có bị thụt lùi mà đã tiến bộ hơn rất nhiều, không những có thể đánh tay đôi với hắn mà còn có thể đánh thắng hắn.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cảm giác bị đàn áp khiến hắn cảm thấy đặc biệt bị áp bức Có chút hồi nhớ về tuổi thơ, hắn luôn luôn đấu không lại Lâm Tử Minh, luôn bị Lâm Tử Minh chèn ép.



Sao lại có chuyện này?Làm sao có thể xảy ra?



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”










Trong tim của Lâm Tử Hào như đang gào thét, rõ ràng bốn năm nay hắn đã rất cố gắng, rất lỗ lực, võ công tiến bộ hơn không ít, tại sao vẫn không thể thắng được Lâm Tử Minh? Không hợp lí gì hết



Lẽ nào bản lĩnh của hắn lại kém Lâm Tử Minh nhiều đến vậy?



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nếu mà biết được, bốn năm nay, chỗ tập luyện của hắn đều không có giống nhau, Lâm Tử Minh chỉ ở trong nhà làm thằng con rể của Sở Gia, có bữa được bữa không, về mặt dinh dưỡng hoàn toàn là không bằng, lại càng không có tập luyện, không có chiến trường. Còn hắn thì ăn no ngủ kĩ, lại còn có đội quân tinh nhuệ tập luyện, hai năm trước hắn còn mua người máy nhân tạo, vào trường huấn luyện theo khoa học. Lâm Tử Minh đều không có tốt như hắn được.



Đúng là như, Lâm Tử Minh bốn năm nay, mặc dù anh có bí mật tạp luyện nhưng mà môi trường tập luyện so với Lâm Tử Hào thì kém hơn rất nhiều, cái khác không nói, chỉ phần thể lực Lâm Tử Minh tệ hơn Lâm Tử Hào rất nhiều.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nói về kỹ năng chiến đấu, Lâm Tử Minh có thể dựa vào thiên phú trời cho của mình để bù lại, nhưng mà thể lực không thể dùng thiên phú bù lại được.



Vì vậy trong mười phút qua, Lâm Tử Minh không thể đánh bại Lâm Tử Hào, thể lực của anh bị mất đi quá nhiều, bắt đầu không trụ được nữa rồi, bắt đầu thở gấp, cho dù là đấm hay đá tốc độ của anh đều giảm đi rất nhiều. Truy*ện88.vip trang web cập nhật nhanh nhất



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lâm Tử Hào nhìn được cảnh này, mắt của hắn rạng rỡ, ary (in "Mày đi kiệt sửa m đ Tô Minh my thua rồi!"



Sau khi nói điều đó, anh tà lập tức phản công, như một cơn bảo, không cho Làm Từ Minh có một cơ hội được thời



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nếu là trước đây, cùng một môi trường tập luyện, Lâm Tử Hào làm sao có thể là đối thủ của Lâm Tử Minh được? Nhưng mà bày giờ, môi trường tập luyện của hai người có sự khác biệt quá lớn, kĩ năng chiến đấu có thể dựa vào thiên phủ củ mình, nhưng mà thể lực thì không thể dựa vào được.



Trong lòng của Lâm Từ Mình tràn đầy sự không can tâm, chống trả lại sự đối phó của Lâm Từ Hào, trong đầu anh nghĩ ra không ít hơn mười cách đối phó lại với Lâm Tử Hào, tiếc là anh không còn thể lực nữa rồi, thở hổn hển, chỉ có thể đứng đó nhìn Lâm Tử Hào đánh bại hàng phòng thủ của anh, cứ thể đảm nào ngục anh, ném anh bay ra ngoài l



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Rất đau đớn, Lâm Tử Minh cổ họng có chút ngọt, không kiểm soát được nên ra một ít máu tươi.



Thể lực vẫn có sự cách biệt rất nhiều, trong bốn năm nay cho dù là anh vẫn bí mật tập luyện nhưng đã bị Lâm Tử Hào kẻo ra một khoảng cách.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Anh vẫn muốn đứng lên, nhưng Làm Tử Hào đã theo anh như một cái bóng vậy, đánh sang thậm chí một chân của hần còn đặt trên ngực anh nữa, giám sát và chằm chằm nhìn anh, trên mặt đầy sự phẫn nộ khinh miệt, " đây là thực lực của mày à? Thật vô dụng." Lâm Tử Minh cắn răng, “ Mày cười cái mẹ gì? Chỉ là ăn hời về phần thể lục mà thôi, có giỏi thì mày cho tạo thời gian ba tháng, đợi tao luyện tập xong rồi đánh chết cha mày!" "Ha ha ha, sao vị tướng bại trận còn dám dũng cảm?"Lâm Tử Hào khinh miệt nói, dùng lực vào chân hắn, nhìn thấy những biểu hiện đau đớn của Lâm Tử Minh, hắn cảm thấy rất hạnh phúc, rất bị kích động từ tận đáy lòng, " Phế vật vẫn là phế vật, đừng nói rằng cho mày ba tháng, cho mày ba năm, mày cũng không phải là đối thủ của tao."



Lâm Tử Minh nghiến răng mà không nói gì cả.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lâm Tử Hào nhìn chằm chằm anh, sâu trong mắt hắn có ý nghĩ sẽ giết người, hắn muốn giết chết Lâm Tử Minh.



Nói, ông nội để lại cho mày 500 tỷ, mày giấu ở đâu rồi?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lâm Tử Hào lạnh lùng nói.



Lâm Tử Minh cười, “ Sao thế, mày cần nó à?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lâm Tử Hào dùng lực đè mạnh hơn, “ Đem số tiền đó trả lại cho tao, tao sẽ tha cho mày một mạng.”



Hắn không ngừng dùng lực chèn ép, Lâm Tử Minh càng ngày càng đau đớn, sương sườn đều muốn gãy hết rồi, nhưng anh vẫn nghiến răng, không lộ ra một chút gì thảm hại, hơn nữa còn cười nói: “ có giỏi thì mày giết tạo đi, chỉ



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Ủng hộ team chúng mình bằng c*ách theo dõi truyện tại Truyện88.vip

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK