**********
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
CHƯƠNG 122: LÂM TỬ MINH - LÂM TIÊN SINH
Bọn họ nghĩ không ra, Lâm Tử Mình làm như thế nào lại quen biết được Vương Thủ Quý, hơn nữa, Vương Thủ Quý còn gọi Lâm Tử Minh là Lâm tiên sinh, thái độ còn cung kính như vậy.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bọn họ chỉ ý thức được một chút, bọn họ gặp rắc rối rồi, xong đời rồi, đã đắc tội với Lâm Tử Minh.
Vương Thủ Quý nhìn thấy bộ dạng này của bọn họ, cũng hiểu được, nhóm người này hẳn đắc tội Chủ tịch đến muốn chết rồi!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn cũng bắt đầu khủng hoảng, lần này đến công ty Thịnh Khoa của Sở gia, là đặc biệt cho Chủ tịch một cái công bằng, nếu bởi vì hắn đến chậm một bước, không hoàn thành nhiệm vụ Chủ tịch giao cho hắn, bị Chủ tịch trách tội, hắn cũng xong đời !
Đáng giận nhất vẫn là đám người Sở gia này, mắt cho nhìn không thấy núi Thái Sơn, lại dám đắc tội Chủ tịch. “Các ông đây là đã đắc tội Chủ.... Lâm tiên sinh?"Vương Thủ Quý ngữ khí lạnh như băng, thật hung ác, làm cho không khí xung quanh đều giảm xuống, “Các ông lá gan thật lớn, lại dám đắc tội với Lâm tiên sinh? Các ông thực sự...!”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sở Quốc Đống nuốt nuốt nước miếng, hắn hoàn toàn luống cuống, vội vàng đối với Vương Thủ Quý nói: “Vương tổng Vương tổng, chúng ta có phải hay không có cái gì hiểu lầm? Ngài nói Lâm tiên sinh này, hắn là tên đến ở rể tại Sở gia, không học vẫn không nghề nghiệp, khúm núm, một chút năng lực đều không có, ngài hẳn là nhận sai người đi?" “Cái gì?"Vương Thủ Quý nghe được Sở Quốc Đống nói, hắn cũng sửng sốt, Chủ tịch lại là Sở gia con rể lại còn ở rể? Tin này cũng quá bạo đi!
Nhiều này đây với sự thông minh và từng trải của Vương Thủ Quý, trong lúc nhất thời cũng hiểu, phản ứng lại toàn bộ. “Đúng vậy, Lâm Tử Minh hắn, quả thật là người ở rể của Sở gia chúng tôi, còn là phế vật... Cho nên, ở giữa có phải hay không có cái gì hiểu lầm.”Sở Quốc Đống thật cẩn thận hỏi han.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Vương Thủ Quý phục hồi lại tinh thần, trong lòng cũng tràn ngập nghi hoặc, nhưng mà hắn không dễ dàng kết luận, mà trầm giọng nói, “Mang tôi đi gặp Lâm tiên sinh."
Chuyện tới hiện giờ, sự tình đã hoàn toàn thoát ly khỏi tay Sở Quốc Đống, hắn cũng chỉ biết ngoan ngoãn mang Vương Thủ Quý đi gặp Lâm Tử Minh. Lúc nay, trong long hắn cũng chỉ có thể cầu nguyện, theo lời của Vương Thủ Quý vị Lâm tiên sinh này, không phải là Lâm Tử Minh, mà là có một người khác, bằng không, cái hậu quả kia, hắn cũng không dám tưởng tượng.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lâm Tử Minh ở bên này, hắn cùng Sở Phi bị mấy người sở gia nhốt lại trong phòng hội nghị, hạn chế đi lại.
Tâm tình Sở Phi vẫn không bình tĩnh nổi, đi tới đi lui, trên mặt tràn ngập lo lắng, đi đến mức đầu Lâm Tử Minh cũng choáng váng, hắn giữ chặt tay Sở Phi, bất đắc dĩ nói: “Phi Phi, em ngồi xuống đi, đừng đi tới đi lui nữa, đầu anh bị em đi đến choáng váng rồi.” “Anh vẫn còn ý tử nói! Vừa rồi anh động thủ đánh Sở Hạo, còn đánh Sở Thành bọn họ mấy đánh, anh đã gây ra họa rồi! Haizz, tôi đã nói qua cho anh nghe, không cần anh đưa tôi đi làm, ngàn vạn lần không thể tới công ty, anh không nghe. Hiện tại tốt rồi, thật sự đã xảy ra chuyện! Lâm Tử Minh anh, thật muốn đem tôi tức chết rồi mới vừa lòng!” Sở Phi tức giận lại sốt ruột nói, hiện tại cô hoang mang lo sợ, tâm loạn như ma. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bị Lâm Tử Minh cầm tay, cô phản xạ có điều kiện có một loại cảm giác chột dạ, vội vàng đẩy Lâm Tử Minh, hơn nữa ánh mắt nhìn hưởng phòng họp trong tiềm thức, cô cho rằng Chủ tịch Tử Quỳnh cũng tới đây, sợ bị Chủ tịch Tử Quỳnh nhìn thấy.
Lâm Tử Minh cười nói: “Phi Phi, em yên tâm là được, không có việc gì. Anh đánh cược với em, chờ một chút ông nội bọn họ, khẳng định sẽ xin lỗi chúng ta, cầu xin chúng ta tha thứ cho bọn họ, em tin không?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ánh mắt Sở Phi nhất thời phẫn nộ nhìn qua, dùng sức cấu Lâm Tử Minh một phen, mắng: "Lâm! Tử! Minh! Đến lúc nào rồi, anh còn ở đấy ba hoa! Tôi trước kia như thế nào lại không phát hiện anh lại hài hước như vậy, truyện cười của anh một chút cũng không buồn cười."
Mấy người Sở gia ở trong phòng hội nghị giám sát bọn họ, lại càng cười to hơn. “Ha ha, cười chết tôi, Lâm Tử Minh hắn thật sự là cái ngu ngốc, sắp chết đến nơi, còn có thể ảo tưởng như vậy.” “Cũng không phải à, đầu óc có bệnh, thực nghĩ chính mình là đại nhân vật sao, còn ảo tưởng ông nội xin lỗi hắn, có mà trên thiên đường ấy?" “Sở Phi đáng thương, lại gả cho tên bệnh thần kinh như vậy." Bọn họ một đám trào phúng vui sướng khi thấy người gặp hoa.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Đúng lúc này, cửa phòng họp bị mở ra, Sở Quốc Đống cùng Vương Thủ Quý dẫn đầu đi vào, ở phía sau, đi theo một đám người, chậm di.
Biểu tình trên mặt mỗi người bọn họ cũng không bình tĩnh nổi, mang theo không yên cùng sốt ruột.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Vương Thủ Quý mắt sắc, sau khi tiến vào, liếc mắt một cái liền thấy Lâm Tử Minh, thấy Lâm Tử Minh quần áo sạch sẽ, thần thái thoải mái, cũng không có bộ dáng bị đánh, tảng đá trong lòng hắn buông xuống một nửa.
Hắn thực sợ Chủ tịch ở trong này bị đánh, trách nhiệm của hắn lớn nhất, vạn nhất Chủ tịch trách tội một cái hắn hành sự bất lực và vân vân, giảng chức của hắn, hắn khóc chết mát.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lâm Tử Minh thấy Vương Thủ Quý, cũng lộ ra tươi cười, cùng Vương Thủ Quý làm một ánh mắt.
Sở Phi cũng lập tức khẩn trương đứng lên, cô vội vàng nhìn qua, nhìn đến chỉ có Vương Thủ Quý, mà không có thân ảnh quen thuộc kia, tâm tình chờ mong của cô, lập tức cảm thấy mất mác rất nhiều! Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sở Quốc Đống nói: “Vương tổng, vị này chính là con rể của Sở gia chúng ta, ngài nhất định là nhận sai người đi.”
Vương Thủ Quý không có phản ứng lời hắn, mà là thẳng bước nhanh đi đến trước mặt Lâm Tử Minh trước mặt, hơi hơi xoay người, cúi người xuống, mang theo một ít ngữ khí cung kính, gọi một tiếng: “Lâm tiên sinh!”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nháy mắt, trong phòng hội nghị, lập tức liền an tỉnh đến kỳ lạ.
Tất cả mọi người mở to hai mắt, như gặp phải quỷ, một màn này đối với bọn họ mà nói, rung động là vô cùng lớn.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Vương Thủ Quýlà ai, tất cả mọi người ở đây rất rõ ràng, đường đường giám đốc công ty Tử Quỳnh, quyền cao chức trọng, giá trị con người trên mười triệu, chân chính là kẻ "săn mồi" kinh doanh. Mà Lâm Tử Minh, chỉ là một tên ở rể phế vật mà thôi?
Bao gồm cả Sở Phi ở bên trong, cô cũng là thực kinh ngạc.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Phần kinh ngạc này, vượt qua cả lúc ban đầu Hàn Kim Long cung kính đối với Lâm Tử Minh.
Bởi vì Vương Thủ Quý là nhân vật quen thuộc trong kinh doanh bọn họ, bọn họ đều biết Vương Thủ Quýcó bao nhiêu lợi hại.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Không chút khoa trương nói, một màn trước mắt này, đổi bọn họ mà nói, giống như là đang đóng phim, muốn phun ra hai chữ, hoang đường!
Lâm Tử Minh nhẹ nhàng mà gật gật đầu, nói: “Cậu như thế nào hiện tại mới tới đây? Tôi chờ cậu đã lâu"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Đối mặt với chỉ trích củaLâm Tử Minh, Vương Thủ Quý đem thắt lưng ép xuống càng thấp, lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng nói: “Lâm tiên sinh, trên đường có chút tắc đường, chậm trễ một ít thời gian." “Được rồi, lần sau xuất phát sớm một chút. Đừng làm cho tôi phải chờ lâu như vậy." Lâm Tử Minh đúng lên, duỗi người, nói. “Vâng vâng vâng ạ"Vương Thủ Quý vội vàng gật đầu.
Tiếp theo hắn còn nói thêm: “Lâm tiên sinh, tôi đem hợp đồng cùng sổ kế hoạch đều đã mang qua đây, hiện tại đàm phản chuyện đầu tư sao ?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Vương Thủ Quý là người thông minh, hắn có thể lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đi được tới vị trí hôm nay, năng lực không phải nhân tố chính, chủ yếu là bởi vì hắn nhạy cảm, năng lực quan sát sắc mặt lẫn lời nói xuất chúng. Tựa như hiện tại, chỉ cần một ánh mắt của Lâm Tử Minh, hắn liền lĩnh ngộ được ý tú của Lâm Tử Minh.Tốt nhất nên làm tốt bổn phận của mình, không hỏi nhiều, không nói nhiều, phối hợp giả vờ cùng Lâm Tử Minh. “Không cần."Lâm Tử Minh lắc đầu nói: “Sở gia không có gì tốt để đầu tư, chúng ta đi đầu tư công ty khác, tôi nghe nói công ty Thiên Đỉnh gần đây cũng không.”
Đám người Sở Quốc Đống thấy một màn như vậy, nghe được Lâm Tử Minh nói, trong lòng liền nổi lên cơn sóng gió động trời!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Công ty Thiên Đỉnh, là công ty cạnh tranh của bọn hắn, nếu
Vương Thủ Quý đầu tư cho bọn họ, Sở gia càng không có ngày xuất đầu.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net