Qua một lúc sau, Cố Hưng đầy Hầu Dương Văn ra, bước nhanh đi tới, thây được gốm sứ thanh hoa trên bàn ăn, lúc đầu mắt ông ta sáng ngời, vài giây sau, sự hưng phần trên khuôn mặt ông ta liền biên mất nhanh chóng, nhíu mày nói: “Sở tiên sinh, theo như lời ông nói đây chính là gốm sứ thanh hoa của triêu Minh?”
Sở Hoa Hùng không có ý thức được biểu hiện của Cố Hưng bất thường, ông ta gật đầu mạnh mẽ, nói: “Đúng vậy! Đây chính là gôm sứ thanh hoa của triêu Minh, là bạn thuở thơ â ấu của con gái tôi tặng, giá trị hơn một ngàn vạn!”
Cố Hưng thở dài nói: “Sở tiên sinh, tôi không thể không nói cho ông biết, gồm sứ thanh hoạ này của ông là đồ giả, giá trị nhiều lắm không vượt qua bôn vạn.”
“Cái gì!” Sở Hoa Hùng hét lên chói tai, rất đau khổ.
Ngay sau đó, ông dùng lực lắc đầu, nói: “Không thể nào! Chuyên gia Gió chắc chắn ngài nhìn lầm rồi, vừa rồi Hầu tiên sinh lấy dụng cụ giám định ra, đã xác nhận đây chính là đồ thật, là gồm sứ thanh hoa trong thời kì Khang Hi, như thế nào có thể là đồ giả chứ?”
Liễu Tố Hồng cũng nói: “Đúng vậy đúng vậy, chuyên gia Có, chắc chăn ngài đã nhìn lâm rôi, chắc, là tuổi đã lớn nên mắt mờ đi! Vừa rồi Hầu tiên sinh đã nói, đây chính là hàng thật.
Không thì ngài nhìn kĩ một lần nữa, ngài Sẽ biết đây có phải là hàng thật không.”
Cố Hưng nhăn mặt, nói: “Ai là Hầu tiên sinh?”
Liễu Tố Hồng chỉ tay về Hầu Dương Văn ở phía sau Cố Hưng, nói: “Đó, chính là học trò của ngài, Hầu Dương Văn, Hầu tiên sinh! Ngài ấy vừa rồi nói, đây là hàng thật.”
Hầu Dương Văn nghe nói như thế, trên mặt hăn như mật đi máu, vô cùng hoảng sợ.
Cô Hưng lập tức quay đâu nhìn lại, nhìn chằm chằm Hầu Dương Văn, tỏ ra bắt mãn, nói: “A Văn, con ¡ đang làm gì vậy? Đây rõ ràng là đồ giả, con lại giám định sai? Với trình độ của con, thây sao có thê yên tâm đem cửa hàng đồ cô Càn Khôn giao lại cho con?”
Hầu Dương Văn nghe thế, nhất thời cơ thể run lên, vội vàng nói: “Thày!
Con vừa rồi mắt bị mờ, không cần thận giám định sai, xin thây trách phạt”
Sở Hoa Hùng và Liễu Tế Hồng nghe nói như thế, bọn họ đều cứng ngäc, mở to hai mắt, không nói nên lời.
Kể cả Sở Phi cũng phản ứng giống như vậy.
Ngay sau đó, cô nghĩ tới cái gì, vội vàng nhìn Lâm Tử Minh!
“Hậu tiên sinh! Ngài vừa rôi không có nói như vậy, ngài giám định rât kỹ, nói một trăm phần trăm đây là đồ thật, còn hung hăng giáo huận Lâm Tử Minh! Nói Lâm Tử Minh là người ngoài ngành, không hiểu đồ cô, bôi nhọ gồm sứ thanh họa của triều Minh, tại sao bây giờ lại biến thành đồ giả?”
– Sở Hoa Hùng nói một hơi, tâm tình kích động.
Quả thực, đối với ông ta mà nói, chuyện này quá đả kích.
Khoảng hơn một ngàn vạn như bị nước cuốn đi, , thay đổi qua nhanh, khiến trái tim ông ta không thê chấp nhận được!
Liễu Tố Hồng tâm tình cũng kích động: “Đúng vậy Hầu tiên sinh, ngài nói cho chính xác, ngài là chuyên gia về đồ cổ,làm sao có thể giám định sai được, ngài còn dùng thiết bị chuyên _ nghiệp để giám định nữa mà.”
Hầu Dương Văn hận chết Sở Hoa Hùng và Liêu Tế Hồng, hai con người này, là mong hắn chết lắm đây!
Đương nhiên hắn hận Tư Đồ Nam hơn, không phải vì Tử, Đồ Nam muốn tỏ vẻ cool ngâu, gọi hắn tới đây, hắn cũng Sẽ không gặp phải tình huống này!