**********
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Anh vậy mà khá nhanh mồm nhanh miệng." Tư Đồ Nam ung dung cười nói.
Lâm Tử Minh nhún nhún vai, ảm đạm cười nói: "Lời thật lòng thôi, nhưng thật ra anh nói thành nhanh mồm nhanh miệng, làm tôi hơi ngạc nhiên." Tư Đồ Nam nghe vậy đồng tử hơi hơi co rút lại, sắc mặt âm trầm, hắn làm sao nghe không hiểu, Lâm Tử
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Minh đây là chế giễu hắn không hiểu tình yêu.
Ngay khi hắn muốn há mồm phản bác, Sở Phi nói chuyện, "Anh Tư Đồ, nơi này không phải là nơi để nói chuyện, chúng tôi đi trước đi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tư Đồ Nam cười gật gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Anh nghe lời em."
Sở Phi bước hai bước, quay lại và nói với Hoàng Văn Hoa : "Hoàng tổng, ngài nếu thật sự muốn đầu từ vào công ty Thịnh Khoa một triệu, chúng tôi rất hoan nghênh. Nhưng chúng tôi hy vọng nghi thức ký kết quan trọng này sẽ được diễn ra ở một nơi trang trọng hơn, không phải là ở một nơi riêng tư như thế này."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hoàng Văn Hoa sắc mặt có chút cứng ngắc, hắn rất không thích, con Đ**m Sở Phi này, lại dám chống đối hăn!
Nhưng với tình huống khó xử hiện tại, hắn cũng không dám tỏ thái độ giống vừa rồi, cười hai tiếng ứng phó, sau đó cho bảo vệ tiền khách
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chờ đám người Sở Phi rời khỏi biệt thự, Hoàng Văn Hoa rốt cuộc không còn giữ được bình tĩnh, hoàn toàn bộc phát, ném hết những thứ trên bàn xuống đất, hắn giận tím mặt, "Con mẹ nói Sở Phi chết tiệt, Từ Đồ nam chết tiệt! !"
Hắn đã lâu chưa có tức giận như vậy, hắn hiện tại, làm sao còn có phong độ như vừa rồi, Sở Hạo đứng bên
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Về phía Lâm Tử Minh, sau khi ba người họ rời khỏi biệt thự, mọi người không nói gì, và bầu không khí có chút kỳ lạ. Cuối cùng, là Từ Độ Nam phá vỡ sự yên lặng, "Phi Phi,bốn năm qua, em có ổn không?"
Câu hỏi này làm Sở Phi chần chờ , trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đúng vậy, kết hôn bốn năm qua, cô có ổn không?
Kỳ thật trong lòng cô đã có đáp án, cũng không tính là ổn, bởi vì Lâm Tử Minh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đó chỉ là sự thật mà cô không thể nói. Cô vẫn phải giữ mặt mũi cho Lâm Tử Minh trước mặt người ngoài, mặc kệ nói như thế nào, Lâm Tử Minh trên danh nghĩa vẫn là chồng cô. "Rất tốt " Sở Phi mim cười nói: "Em nói dối." Tư Đồ Nam dùng lại, nhìn chằm chăm Sở Phi, như thông qua ánh mặt Sở Phi nhìn thấu nội tâm CÔ.
Ánh mắt hắn xoáy sâu, làm cho Sở Phi hoảng hốt, không dám nhìn thẳng vào Tư Đồ Nam, chạy nhanh tránh khỏi ánh mắt hắn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tư Đỗ Nam thở dài một hơi, "Đều do anh, lúc đó anh chưa đủ chín chắn rời xa em, để em phải sống trong cuộc hôn nhân không hạnh phúc! Là lỗi của anh, nhưng em yên tâm, hiện tại anh đã trở về, anh sẽ không để em phải chịu thiệt thòi.
Nói xong, Tư Đồ Nam nắm lấy tay Sở Phi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Làm trò này trước mặt Lâm Tử Minh, chứng tỏ hắn không coi Lâm Tử Minh ra gì, cho dù Lâm Tử Minh có tốt tính cỡ nào, đối mặt với loại tình huống này hắn cũng phải nổi điên lên
Tiến lên một bước,Lâm Tử Minh trực tiếp bắt lấy tay Tư Đồ Nam, trầm giọng nói: "Tay chân anh sạch sẽ một chút cho tôi. Tự Đồ Nam bị Lâm Tử Minh bắt lấy, trên mặt đột nhiên biến sắc, hắn thử giãy dụa, lại phát hiện căn bản giãy dụa không nội,tay Lâm Tử Minh tựa như kìm sắt, bắt chặt lấy tay hăn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Điều này làm cho hắn vô cùng kinh hãi! Phải biết rằng, hắn chính là một bậc thầy về karate, sức mạnh của hắn lớn hơn nhiều so với người bình thường, không nói đến những cậu âm cô chiều như Hoàng Văn Hoa ăn chơi trác táng, người thường 3 đến 5 người cũng không phải là đối thủ của hắn, kết quả hiện tại lại giãy dụa không thoát được tay Lâm Tử Minh.
Điều này sao có thể chứ Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thông tin cho thấy Lâm Tử Minh chỉ là một kẻ bất lực yếu đuối, đánh không ra tay đánh trả, măng không đáp lời . Nhưng biểu hiện hiện tại của Lâm Tử Minh ngoài tính cách còn có công phu, căn bản là không giống như lời đồn Lập tức, Tư Đồ Nam sắc mặt đều nghẹn đỏ, bởi vì Sở
Phi ở đây, hắn cũng không tiện nổi giận, đành phải nghẹn khuất chịu đựng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sở Phi nhìn đến Tư Đồ Nam nghẹn uất thì rất kinh ngạc , cô cảm thấy rất kì lạ, theo như cô biết Tư Đồ Nam thân thủ rất mạnh vậy mà khí lực cũng không băng Lâm Tử Minh sao?
Rất nhanh cô cũng bình thường trở lại, dù sạo Lâm Tử Minh cả ngày ở nhà làm việc nhà, di chuyển các vật nặng, tập luyện được sức mạnh cũng là bình thường. "Được rồi, Lâm Tử Minh, Anh Tư Đồ cùng tôi là bạn bè cũ, Anh ấy sẽ không thương tổn tôi." Sở Phi mở miệng nói. "Được." Lâm Tử Minh mỉm cười, buông Tư Đồ Nam ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tư Đồ Nam hung hãng trừng mắt nhìn Lâm Tử Minh, trong lòng căm tức, hưởng Sở Phi nói: "Phi Phi, chúng ta đã lâu không gặp, có chút chuyện, anh nghĩ muốn cùng em tâm sự."
Sở Phi nói: "Có cái gì thì anh nói luôn tại nơi này đi."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đối mặt với sự thờ ơ của Sở Phi, Tư Đồ Nam trong mặt lỏe chút lo lắng, rất nhanh bị hắn che dấu đi, thậm tình nhìn Sở Phi nói: "Sẽ không trì hoãn thời gian của em, chỉ một lát thôi, được chứ?
Sở Phi không phải một người lòng dạ sắt đá, nhìn thấy Tư Đồ Nam hạ mình cầu xin, cô mềm lòng , do dự trong chốc lát, nói với Lâm Tử Minh: "Tôi đi cùng anh ấy nói vài câu."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Tử Minh gật gật đầu nói, "Đi đi, tôi tin tưởng em."
Nói xong, Lâm Tử Minh liên chủ động rời đi, lui sang một bên, mở ra di động, xem báo cáo công việc của Vương Thủ Quý, Bây giờ giá trị thị trường của Công ty Điện ảnh và Truyền hình Tử Quỳnh đã tăng vọt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net