“Cái gì? Sở, Phi lập tức mở to hai mắt, cảm thầy thực kinh ngạc, Lâm Tử Minh, lại quen biết Chủ tịch của Tử Quỳnh?
Lâm Tử Minh nhìn đến bô dáng kinh ngạc của Sở Phi, kỳ thật hăn cũng thực chột dạ, dù sao hắn lần này dùng chính là danh nghĩa của Tử Quỳnh, dáng người lại củng Chủ tịch của Tử Quỳnh tương tự, không biết có thể hay không lừa Sở Phi.
Tim Sở Phi đập lập tức nhanh hơn rất nhiều, cô căn bản không có nghĩ đến, Lâm Tử Minh lại sẽ quen biệt Chủ tịch của Tử Quỳnh! Nói như vậy, cô cùng Tử Quỳnh sự tình…..
Trong lúc nhất thời, tâm tình Sở Phi lại phức tạp, có chút tâm loạn như ma.
Vương Thủ Quý nhìn thấy loại tình huống này, hắn không dám lưu lại, vội vàng rời đi, còn lại lấn Tử Minh cùng Sở Phi ở trong này, trầm mặc trong chốc lát, Lâm Tử Minh đành trước tiên phá vỡ trầm mặc, “Phi Phi, em về sạu Hinh là Chủ tịch của Thịnh Khoa, về sau nên làm như thế nào liền làm”
như thế đó, ngàn vạn lần không cân lo ngại trước sau, nêu ai còn dám không nghe của em nói, bằng mặt không băng lòng, em có thể trực tiếp đuổi hắn.”
Sở Phi không có trả lời, một lát sau, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn chằm chẳm Lâm Tử Minh hỏi: “Anh làm như thê nào quen biêt được Chủ tịch của Tử Quỳnh? Vì cái gì vẫn luôn không nói Giỏ tôi biết!”
Lâm Tử Minh đã sớm nghĩ lí do thoái thác, nói: “Hắn là bạn từ nhỏ của anh, đã lâu không liên lạc, anh cũng thời gian trước mới cùng hắn lại liên lạc.
Về phần vì cái gì không có nói cho em, cho dù anh cùng em nói, chỉ sợ em cũng sẽ không tin tưởng, cho nên anh dứt khoát không nói.”
Tâm tình Sở Phi thực loạn, cô đã nhận không nồi, Lâm Tử Minh có phải hay không đang nói dối, cô cắn chặt răng, nói: “Đoạn thời gian trước, hẳn hào sảng như vậy cho tôi vay tiền, còn từ trên tay Trương Diệu Đông cứu tôi, đều là bởi vì anh?”
Lâm Tử Minh gật đầu nói, “Đúng vậy.”
Hắn trong lòng đang rất đắc ý, khẳng định Sở Phi sẽ rất cảm động đi, thẳng thắt lưng, chờ cảm kích của Sở Phi, đột nhiên hắn phát hiện không thích họp, chỉ thấy bộc mặt Sở Phi tái nhợt rất nhiều, biêu tình cũng không tốt, hơn nữa còn năm chặt. nắm tay, bộ dáng như đang đấu tranh, rất không vui.
.
Trong lòng Lâm Tử Minh lộp bộp nhảy dựng, vội vàng giải thích: “Phi Phi, anh không phải cô ý muốn gạt em….
Sở Phi mạnh ngẩng đầu lên, thẳng thừng nhìn chằm chằm Lâm Tử Minh, nói: “Lâm Tử Minh, anh thật sự là người tự cho mình là đúng, tôi bị anh hại chết!”
Nói xong, cô sẽ không để ý tới phản ứng Lâm Tử Minh, xoay người bỏ chạy, nước mắt tràn mi.
Lâm Tử Minh ngơ ngác, đây là cái gì †ình huông?
Hắn rõ ràng giúp Lâm Tử Minh rất nhiều lần, như thế nào liền biến thành hại cô ây?
Sở Phi biết chính mình thât lễ, loại hành vi này của cô, ở trong mắt người bình thường là không thể nói lý.
Nhưng cô không chê không được chính mình, lời của Lâm Tử Minh làm cho lòng của cô lập tức đóng băng, thì ra từ đầu đến cuối, đều là cô tự mình đa tình, Chủ tịch Tử Quỳnh là nê mặt mũi của Lâm Tử Minh ‘ mới cứu của cô, biết được điểm ấy, quả thực khiến cô khổ sở trong lòng.
Ký xong hợp đồng, Sở Phi chính thức trở thành Chủ tịch của công ty.
Thịnh Khoa, tin tức này rất nhanh liền truyền ra ngoài, cùng ngày Tư Đồ Nam cũng biết tin tức này, làm hắn khiếp sợ nhảy dựng lên ngay tại chỗ, rất khó mà tin nồi!
Hắn còn chờ xem Thịnh Khoa phá sản, Sở Phi một nhà nghèo túng, chờ hắn thu thập xong Lâm Tử Minh, hắn liền thừa dịp mà tiên vào, bắt lầy Sở Phi. Không nghĩ tới, ông trời liên cho hắn một trò vui lớn như Vậy.