Nói tới đấy, Sở Phi lại nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó mở to mắt, lộ ra tươi cười: ” Đến bấy giờ tôi vân còn nhớ rõ, cảnh tượng đó, nhịp tim đó, cảm xúc đó. Sau lân đó, tôi không thể ngừng thích ngài. Lại nói thật sự hoang đường, tôi ngay cả mặt ngài cũng không biết, liên thích ngài .”
Sở Phi lộ ra một ít thẹn thùng.
Lâm Tử Minh môi giật giật, hắn muốn nói chút gì đó, nhưng đầu óc rất rồi loạn, làm cho hắn không thốt nên lời.
Vào lúc này, Sở Phi thật quyến rũ và khác biệt., Lâm Tử Minh nghĩ muốn đem cô bắt lấy cả đời nâng niu.
Đồng thời, trong lòng hắn rất cảm động, không nghĩ tới, , Sở Phi vậy mà có tình cảm sâu đậm với hắn.
“Nhưng cô đã kết hôn , cô như vậy, không sợ chồng cô đau khổ sao ?”
Lâm Tử Minh hỏi ra những lời này, tâm trạng hắn vô cùng phức tạp.
Sở Phi nghe mấy lời này, trong ánh ĐI cô cũng hiện lên một chút phức, tạp, nhưng rất nhanh liền biến mắt, siết chặt tay Lâm Tử Minh cô tươi cười, nói: “Sợ chứ, cho nên tôi vân nhắc nhở chính mình, không dám đi tìm ngài, kìm nén tình cảm của mình, cô găng không. nhớ ngài. Đúng là tôi đã kêt hôn thì phải tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc .’ Lâm Tử Minh hơi sững sờ.
Sở Phi tựa dường như hiểu được nghỉ ngờ của Lâm Tử Minh., cô tiếp tục cười nói: ” “Cho đến khi ngài xuất hiện lúc nãy, một lần nữa cứu tôi khỏi tuyệt vọng, tôi thật sự cảm động khi nhìn thấy ngài. Và cuối cùng tôi đã nhận ra điêu gì đó “
“Đời người phụ nữ muôn tìm được tình yêu chân chính thật sự quá khó khăn, tôi mỗi lần nghĩ đến cuộc đời này không thể tìm thấy chân ái, tôi sẽ sông cô đơn lẻ loi đến cuôi đời, sông trong trói buộc xã hội đạo đức và suy nghĩ của những người xung quanh.Nhưng vừa nôi, tôi đã hiểu được , đó không phải cuộc sông mà tôi muốn.”
Sở Phi nói tới đấy, tay cô đặt ở trên cổ Lâm Tử Minh, chậm rãi di chuyền, chạm đến mặt nạ Lâm Tử Minh, luồn vào bên trong mặt nạ, chạm vào: hai má Lâm Tử Minh.
“Cho nên tôi quyết định , tôi không cần sống cuộc đời mệt mỏi như vậy, tôi nên vì chính bản thân mình mà sống.Cho dù nghìn người chê trách, vạn người phỉ nhộ, đê tiêng xâu muôn đời. Tôi ,cũng muôn tiền thêm một bước đề có thê đến gần ngài, cùng ngài ở chung một chỗ.”
“Chủ tịch, tôi yêu ngày, thật sự rất rất yêu”
Sở Phi nói tới đấy, cô bắt đầu kéo xuống mặt nạ của Lâm Tử Minh .
Lúc Sở Phi nói xong những lời này, liền vươn tay đến mặt Lâm Tử Minh, Lâm Tử Minh phản ứng rất nhanh, chỉ trong hại giấy, hắn như thể đã sử dụng hết công suất não bộ mà bình thường phải dùng đến 20 phút.
Hắn muốn ngăn cản Sở Phi, dù sao, đấy cũng là chuyện lớn, đêm nay hắn không nghĩ sẽ tiệt lộ thân phận. Là Sở Phi bất ngờ thổ lộ, làm cho hắn luống cuống, quấy rầy kế hoạch của hắn.
Trong hai giấy, hắn đã nghĩ tới rất nhiều chuyện, trong đó nhiều nhất , không phải muôn ngăn cản Sở Phi hay không, mà là sau khi Sở Phi đã biệt thân phận của hắn, sẽ phản ứng thế nào?
Thật lòng mà nói, Lâm Tử Minh không. nằm chắc, cho dù vừa rồi Sở Phi thề non hẹn biển, nhưng lúc Sở Phi biết hắn chính là chủ tịch Tử Quỳnh , sẽ còn tiếp tục thương hắn không?Sự tình sẽ phát triên theo hướng nào?
Cuối cùng, hắn vẫn là lựa chọn thản nhiên, không ngăn cản Sở Phi.
Hắn rõ ràng có thể cảm nhận được,tay Sở Phi run rầy, cắn chặt môi , tràn ngập kích động, căng thẳng, chờ mong, ngượng Lúc này, cô đột nhiên dừng lại.
“Tim tôi đang đập rất nhanh, chủ tịch, ngài có chấp nhận tôi không?” Sở Phi rụt rè nói.
Lâm Tử Minh gật đầu, không chút do dự gật đầu nói: “Đồng ý”