**********
Nhớ đọc *truyện trên Truyện88.vip để ủng hộ team nha !!!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chương 141 Dù trời có sập anh cũng sẽ che chở cho em.
Tiền Phong lảo đảo lùi lại, lúc này hắn cảm thấy sự áp bức lớn của Lâm Tử Minh, đã vượt quá giới hạn của hắn ta. Sở Thiên dùng lực dụi dụi mắt, sức mạnh của Lâm Tử Minh khiến hắn cảm nhận được niềm hy vọng to lớn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Tử Minh vẫy vẫy tay gọi Sở Thiên đến chỗ anh ta.
Bây giờ Lâm Tử Minh trên người toát ra sự nghiêm khắc lạ kì, khiến cho Sở Thiên cảm thấy vô cùng sợ hãi, không dám không làm theo, lồm cồm đứng lên chạy nhanh sang chỗ Lâm Tử Minh: “ Anh rể, từ lúc nào mà anh trở lên lợi hại như vậy? đến Đại Hùng và Trâu Nước cũng không phải là đối thủ của anh.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giọng của Sở Thiên, có phần tâng bốc, giống như là một con chó đang đi nịnh hót lấy lòng chủ nó vậy.
Lâm Tử Minh không trả lời, trực tiếp nói: " Hắn đã bắt nạt em như thế nào? Đánh lại hắn y như vậy đi."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sở Thiên nhìn qua Tiền Phong một cái, rồi liên tục lắc đầu, bắt đầu nhát gan nói: “ Thôi, thôi.” "Sao vậy, em không dám?" Lâm Tử Minh nói mỉa mai.
Sở Thiên trong lòng rất không phục, đứng thẳng lên không muốn bị phủ nhận, nhưng chuẩn bị thốt ra thì nhìn thấy sự uy nghiêm của Tiền Phong hắn lại sợ : “ Thôi, thôi bỏ đi, không sau này hắn lại báo thù bất cứ lúc nào.” Tiền Phong ngay lập tức cười lớn, "Vô dụng thì vẫn là vô dụng mà thôi."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sở Thiên nghe được câu đó rất tức giận, nhưng hắn ta vẫn không dám đánh Tiền Phong, không còn cách nào khác, Tiền Phong để lại ảnh hưởng trong lòng hắn quá lớn rồi.
Lâm Tử Minh lắc đầu, sau đó nắm lấy tay của Sở Thiên, dùng lực đánh vào mặt của Tiền Phong. “Bốp” tát trúng rồi, âm thanh của cái tát rất rõ ràng vang dội khắp nơi. Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải Tru*yện88.vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Truy*ện88.vip để ủng hộ bên mình nhé !
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sở Thiên lập tức mở mắt ra, hắn đã thực sự đánh Tiền Phong…........ Có rất nhiều người xung quanh đều rất bối rối họ không ngờ rằng Lâm Tử Minh còn có chiêu đó, đó là Tiền Phong đến nhiều giáo viên trong trường học còn phải nhìn sắc mặt của hắn mà lại bị đánh như thế sao?
Còn về Tiền Phong hắn ta tức giận ngay lập tức, Sở Thiên! Mày dám đánh ông mày à, mày chết chắc rồi, mày chết chắc rồi!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Liêu Thiến mặt đầy vẻ đau đớn nói : “ Trời ơi, anh yêu, anh vẫn ổn chứ? Sở Thiên, cái tên vô dụng này, mày muốn chết à, dám đánh anh yêu của tao!” Nói rồi thẳng tay tát một phát vào mặt Sở Thiên.
Sở Thiên thật ngơ ngác, không thể phản ứng, đứng ở đó, chờ cái tát vào mặt Liêu Thiến.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Tử Minh đã ngăn lại được trước, nắm được tay của Liêu Thiến, đẩy cô ta ra, cau mày quay ra nói với Sở Thiên, "Sở Thiên, có chuyện gì vậy? Ở nhà không phải ngang ngược lắm mà, làm thế nào trước mặt bạn học, thậm chí đánh rắm không dám là sao?"
Sở Thiên vẫn như mất hết hồn phách, nhìn Liêu Thiến, không suy nghĩ gì nói: “ Liêu Thiến, tớ tốt với cậu như vậy, mua rất nhiều đồ cho cậu, cậu vì hắn mà đánh tớ? Tại sao?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Liêu Thiến ghê tởm nói rằng: " Cái đồ chó chết, chỉ là tên cóc ghẻ mà cũng muốn ăn thịt thiên nga à? Cho dù tất cả đàn ông trên thế giới chết hết đi nữa, tao cũng sẽ không ở bên mày! Bây giờ mày quá ít tiền, đợi chết đi mày!” Truyện88.vip trang web cập nhật nhanh *nhất
Sở Thiên nghe xong mặt hắn buồn bã, trái tim tan nát. Lâm Tử Minh coi nghư là hiểu ra là chuyện gì rồi, thì ra Sở Thiên với Tiền Phong xung đột là từ người phụ nữ tên là Liêu Thiến này.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tiền Phong lấy lại được tinh thần, cắn răng, khuôn mặt đầy sự tức giận rồi hắn ta gào lên: "Sao mày dám đánh ông? Ông thấy mày không muốn sống nữa rồi phải không? Liên hết cho tạo, đánh cho chúng nó không còn đường sống! Ai là người đầu tiên đánh chúng nằm xuống đất, tao thưởng cho năm nghìn tệ! Ai đánh cho chúng nó khóc trước tạo thưởng một vạn tệ!"
Câu nói này như là đã kích thích trực tiếp nòng súng vậy, làm đôi mắt của những người xung quanh hắn đỏ lên, năm nghìn tệ, một vạn tệ, đối với những sinh viên đại học chưa ra khỏi xã hội như chúng, nó là một số tiền khổng lồ, đủ để tiêu xài một học kỳ vui vẻ!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dù sao, có rất nhiều người ở đây, mà chúng còn là học sinh chừng nào chúng không giết người thì pháp luật cũng chẳng làm gì được, bên cạnh đó, đây là lệnh của Tiền Phong mọi trách nhiệm là hắn chịu hết, chúng không phải chịu gì hết lên là chúng làm theo mệnh lệnh của Tiền Phong mà không do dự gì hết!
Chỉ với ít thời gian mà nhiều người rất phấn khích, cả đám xông về hướng Lâm Tử Minh và Sở Thiên đánh họ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sở Thiên nhìn thấy điều này, hắn chết khiếp.
Lâm Tử Minh cau có một chút, anh hừ lên một tiếng, động lực trên cơ thể anh có một thay đổi lớn, nhanh nhất là ba đứa học sinh trước mặt anh, bị anh nhẹ nhàng tát cho ba cái bạt tại, bị đánh cho lùi lại.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tất cả đều là học sinh đại học, không có ý xấu, Lâm Tử Minh ra tay vẫn có chừng mực.
Cập nhật chươ*ng mới nhất tại Truyện88.vip
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.