**********
Truyện*88.vip trang web cập nhật nhanh nhất
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 143 Lâm Tử Minh với Lâm Tử Hào
Những lời này của Lâm Tử Minh rất bất ngờ, rõ ràng trong nghĩa trong đó chỉ có mình anh, lại nói chuyện với hư không, nếu như có người thứ hai nhìn thấy chắc chắn sẽ sợ chết đừng rồi nghĩ là Lâm Tử nhìn thấy điều gì đó không sạch sé.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thật ra, không có gì ở hướng mà Lâm Tử Minh nhìn, chỉ có tiếng gió đêm thổi
Nhưng không lâu sau khi giọng nói của anh lắng xuống, một người đàn ông xuất hiện từ sau bia mộ,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người đàn ông này mặc một bộ đồ đem, có thể giấu mình hoàn toàn trong đêm, một cách lặng lẽ.
May mắn thay, bây giờ bầu trời dần sáng lên, đồ ngủ của anh dần dần trở nên nổi bật.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đây là một người đàn ông, một người đẹp trai với nụ cười mờ nhạt trên miệng, cả người toát lên vẻ đẹp quyến rũ. "Em trai, bốn năm không gặp, em đã tiến bộ lên nhiều đó, anh có thể phát hiện ra sự tồn tại của anh." Lâm Tử Hào dần dần đi đến, ngậm một cây cỏ đuôi chó trong miệng, nhìn trông như là không có coi trọng sự đời, cả thế giới không có chuyện gì lọt được vào mắt hắn vậy.
Khi Lâm Tử Minh nhìn thấy người đàn ông, đồng tử của anh ta nhỏ lại một chút, mắt anh ta thu hẹp lại, nói với cái giọng bực tức: "Lâm Tử Hảo, có phải là anh?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không sai, người đàn ông đứng trước mặt chính là đại thiếu gia của Lâm Viễn Dương, cũng là anh trai của Lâm Tử Minh, Lâm Tử Hào
Họ là anh em cùng cha khác mẹ, nên là có vài nét giống nhau.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Theo như lí luận, chủ nhân Lâm Gia hiện nay là Lâm Sơn Hà, đại thiếu gia cũng sẽ là con trai của Lâm Sơn Hà là Lâm Tiểu Ba , kiểu gì cũng không đến lượt Lâm Tử Hào.
Với thực lực của Lâm Tử Hào, so với Lâm Tiểu Ba mạnh mẽ hơn rất nhiều, xét về mặt nào đi nữa, tình trường, võ công, hay là thủ đoạn, đều tốt hơn Lâm Tiểu Ba rất nhiều. Đặc biệt là trong vài năm qua, Lâm Tử Hào đã tích tụ nhiều mối liên hệ và người theo đuổi, nên thân phận đại thiếu gia đã rơi vào tay Lâm Tử Hào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tất nhiên, Lâm Tử Hào cũng là một người thông minh, hắn sẽ không để cho Lâm Sơn Hà mất mặt đầu, rất sớm đã tự mình đến gặp Lâm Sơn Hà bàn chuyện rồi, bây giờ trên danh nghĩa hắn là con trai của Lâm Sơn Hà.
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Tử Minh với Lâm Tử Hào là quan hệ cạnh tranh, cũng vì tài năng của Lâm Tử Minh luôn giỏi hơn Lâm Tử Hào, dẫn đến Lâm Tử Hào luôn luôn ghen tị với anh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Tử Minh biết rằng sớm muộn gì anh ta cũng sẽ gặp
Lâm Tử Hào, nhưng anh ta cũng không ngờ ngày đó sẽ đến nhanh như vậy, lại còn là ở trước mộ ông nội. "Em trai thân yêu, gặp anh rồi mà đến một tiếng anh trai cũng không gọi ,em thật là không lịch sự gì cả!” Lâm Tử Hào nhanh chóng đã đến trước mặt Lâm Tử Minh, giả vờ là rất thất vọng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Họ là anh em, nhưng mối quan hệ giữa họ không khác gì mối quan hệ của kẻ thù.
Lâm Tử Minh nhìn chằm chằm vào hắn ta, chống lại sự tức giận nói, "Mày đang làm gì ở đây?" "Thờ cúng ông nội." Lâm Tử Hào giả vờ cũng bái lạy vài cái, trên mặt không có một chút tôn trọng hay buồn bã nào hết, có cũng chỉ là đùa giỡn. Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải Truyện88.*vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Truyện88*.vip để ủng hộ bên mình nhé !
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Tử Minh nhìn thấy hắn ta như thế này, sự giận dữ của anh càng mạnh mẽ hơn! Từ nhỏ đến lớn Lâm Tử Hào chưa bao giờ có một chút tôn trọng ông nội, trước mặt một kiểu sau lưng lại một kiểu. Hơn nữa Lâm Tử Minh nghi ngờ rằng bốn năm trước, ông nội đổ bệnh biến thành người thực vật, không thể nào không có tỉ liên quan đến Lâm Tử Hào. "Ông nội à, ông thật là thiên vị mà, chết thì cứ chết đi, sao trước lúc chết vẫn còn để lại hết tài sản cho cái thằng Lâm Tử Minh vô dụng này chứ, khiến cho Lâm Gia rơi vào khủng hoảng kinh tế, như thế thì làm sao những người hậu bối chúng cháu có thể tôn trọng ông chứ?” Lâm Tử Hào lắc đầu, trong lời nói có tức giận, bắt đầu phàn nàn và không can tâm, không có một tỉ gì là tôn trọng người ông nội đã chết của mình.
Click click! Lâm Tử Minh nắm chặt tay, anh ta muốn đánh cho Lâm Tử Hào một trận thay mặt ông nội dạy bảo dạy bảo hắn, cái thằng bất hiếu
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ý tưởng này rất mạnh mẽ, nhưng đến phút cuối đã bị anh không chế lại, trước mộ của ông nội, không muốn làm phiền sự tĩnh lặng của ông nội.
Tuy nhiên, anh không ra tay với Lâm Tử Hào ngược lại hắn ta còn động tay trước, không một lời cảnh bảo, đột nhiên quay lại đá Lâm Tử Minh, vừa nhanh lại vừa chắc, dẫn theo làn gió, không đến 0,1 giây đã đến trước mặt Lâm Tử Minh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tốc độ này đã vượt quá giới hạn mà người bình thường có thể phản ứng lại được.
May mắn thay, Lâm Tử Minh cũng không phải là một người bình thường, anh là một người chuyên nghiệp, công them anh luôn đề phòng Lâm Tử Hào, nên anh đã nheo mắt lại, nhanh chóng phản ứng lại, rất dễ dàng trượt qua chân của Lâm Tử Hào. "Không tồi mà, có tiến bộ hơn trước, còn tưởng rằng mày làm con rể bốn năm, làm võ công thụt giảm đi rất nhiều nữa." Lâm Tử Hào không có ý định đánh tiếp, mà khoảnh tay cười hả hê, trên mặt không có tí gì là cố ý mà có cảm nhận như tràn đầy vui vẻ thoải mái. Tất nhiên, cái vẻ thoải mái và vui vẻ chỉ là biểu hiện bên ngoài của hắn, là đối thủ nhiều năm của hắn Lâm Tử Minh nhìn cải biết ngay trong mắt hắn toàn là sự lạnh lùng và sát khí.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Tử Minh cũng cười rồi nói, "đúng vậy, bốn năm không gặp, Mày vẫn như vậy, chẳng có tiến bộ gì hết, thảo nào mà ông nội từ trước đến nay đều không thích mày, "
Nghe được câu đó, nụ cười trên mặt Lâm Tử Hào không kiểm soát được co giật một chút, cái vẻ mặt vui vẻ thoải mái u sầu đi rất nhiều.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Tử Minh, mày nghĩ rằng Lâm Trường Thiên con ma chết tiệt đó, để lạ hết toàn bộ tài sản cho mày là mày có thể thay đổi cuộc đời mày à?”
Hắn vẫn luôn nhắc đến tên của ông nội mà còn ngay trước mộ ông, rất thiếu tôn trọng, tính tình của Lâm Tử Minh có tốt đến đâu đi chăng nữa cũng không thể nhịn nổi, nắm chặt tay, lúc trước đã có chút phẫn nộ cộng thêm máu điên dồn nên não khiến mắt anh đầy tia máu. "Lâm Tử Hào, cái đồ súc vật vô lương tâm!Kỹ năng của mày đều do ông nội dạy cho mày!Không có ông nội thì mày chỉ là một con bọ mà thôi! Mày còn dám lăng mạ ông nội sao, mày còn không bằng một con chó nữa !" Lâm Tử Minh rất dữ. "Ha ha, tạo đã mắng ông ấy đấy, thì làm sao? Tao là con trai của Lâm Gia, nhiệm vụ của ôngta là dạy tao kỹ năng, đây là công lao gì?" Lâm Tử Hào khinh bỉ cười, không hề tôn trọng một chút nào: "Tao có thể lớn lên như thế này, tất cả dựa trên chính nỗ lực của chính mình với ông ta không hề có một mối quan hệ nào!” Ngược lại, Lâm Trường Thiên, ngay từ đầu đã rất thiên vị, dạy những kĩ năng giỏi cho mày, đối với tao thì giấu diếm! Nếu không mày nghĩ từ nhỏ đến lớn mày có thể chén ép được tao?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cập nhật nhanh *nhất trên Truyện88.vip
Khi anh ta nói điều này, biểu hiện của anh ta đầy sự ghen tỵ, tới mức độ hung bạo bóp méo mọi việc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Tử Minh tức giận thở dài, sự phàn nàn của Lâm Tử Hào làn cho anh ta thấy thật làvô liêm sỉ "Vì ghen tỵ, không can tâm, bốn năm trước mày đã ra tay với ông nội, làm cho ông nội thành người thực vật, đúng không?” ánh mắt của Lâm Tử Minh nhìn chẳm chằm vào Lâm Tự Hào, không bỏ sót một sự biến đổi nào hết.
Đôi mắt của Lâm Tử Hào thoáng qua, rồi hắn lộ ra cái nụ cười mê hoặc nguy hiểm, “ muốn biết sự thật không? Đánh bại tạo đi, tao sẽ nói cho mày.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dứt lời, hắn ta đột nhiên giơ tay ra, cơ thể hắn ta nhảy lên phía trước, khoảng cách mấy mét bị hắn rút lại bằng một bước nhảy của hắn đến trước mặt Lâm Tử Minh, thậm chí tạo ra một tầng nổ nhẹ, có vẻ như không khí xung quan đều bị phá hủy bị năm đầm của hắn là
Làm Từ Minh cũng đã tích tụ trong lòng cả một đống bực thì bày giờ Làm Tử Hào ra tay rồi, làm sao anh có thể nhịn nổi nữa? Trục tiếp ra tay đánh trả, nghĩ nghĩ chỉ muốn đập cho hằn mặt trận, anh với Làm Tử Minh là cũng gặp cứng
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một tiếng bùm phát lên, hai nằm đảm cứng chạm nhau, cả hai đều cảm thấy như mình đa đánh phải một tấm kim loại
Hai lực đẩy mạnh, khiến hai người đứng không vững, bắt đầu lại lại phía sau.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một tiếng khác, một chân của Làm Tử Hào đặt trên cuối bia mộ của ông nội, tạo ra một vết nứt trên bìa một Làm Từ Mình nhìn thấy da đầu bị tê liệt, tìm như muốn ngừng đập, đầu đớn vô cùng!
Làm Từ Hào không cảm thấy một chút tội lỗi nào, thay vào đỏ, hắn cười nói, "trời ơi, tao không nghĩ sẽ phá vỡ bìa mộ của ông nội, thật là ngại quá đi."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mồm thì nói như vậy, nhưng hành động thì lại khác hoàn toàn, hắn mượn lực của bia mộ, đầu gối gập xuống , rồi phỏng về phải Lâm Tử Minh
Do hành động đó, bia mộ phải chịu nhiều áp lực hơn, một lần nữa bị quá tải, vết nứt càng to hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88*.vip