“Còn về tiền lương của bọn tôi, công ty các người không thoát được đâu, chúng tôi đêu có luật pháp bảo vệ lao động rôi, ha hả.”
Sở Phi_nghe được thực rất căm tức, bọn người này thật hơi quá đáng, nhưng trong lòng càng có lẽ càng nhiều thương tâm hơn, cô không thể phản bác lại những lời nói ấy, bởi vì bọn họ nói quả không có sai, hiện tại Thịnh Khoa thật là rât đang khó khăn.
Ban đầu hi vọng của công ty Thịnh Khoa chính là Hoàng Văn Hoa, chính là cô đã thẳng thắn đắc tội với Hoàng Văn Hoa.
Hi vọng hiện tại duy nhất của cô, chỉ có thê đặt ở lên người Tư Đồ Nam, hy vọng Tư Đồ Nam sẽ không bởi vì chuyện ngày hôm qua mà thù oán với cô Ì Nghĩ tới Tư Đồ nam, cô sẽ không nghĩ đên Lâm Tử Minh, nêu không phải Lâm Tử Minh vạch trần Tư Đồ Nam nói dối, làm cho Tư Đồ Nam quá mắt mặt như vậy, thì Tư Đồ Nam chắc chắn sẽ sẵn lòng giúp đỡ Thịnh Khoa. Nhưng mà hiện tại sẽ không Lúc này, có người đi tới, nét mặt-lạnh nhạt, đôi Sở Phi nói: “Tại sao bây giờ cô lại đến đây, {rong phòng hội nghị tất cả mọi người đang đợi cô trong phòng hội nghị.”
Người này là họ hàng xa của Sở Phi, năng lực cũng bình thường, lúc trước vận là dựa vào Sở Phi mà được tiền cử vào công ty Khoa Thịnh, bình thường nhìn Sở Phi đều là rất kính nê, hoàn toàn nghe theo lời của Sở Phi, nhưng mà bây giờ, thái độ của ông đôi với Sở Phi vô cùng lạnh lùng, thậm chí còn một chút khinh thường và miệt thị. Nghiễm nhiên không xem Sở Phi ra gì .
Sở Phi cảm nhận được thái độ của ông ta, trong lòng thực sự rất tức giận, nhưng càng thây thêm buôn và tự tí.
Cô lần đầu cảm nhận được, cái mà gọi là hỗ lạc đồng bằng ị bị chó bắt nat. Huống hồ, cô hiện tại đều bị mất hết quyên lực, chuyện đây cũng đã xảy ra rồi, một chút nữa cô đi vào, còn chuyện gì xảy ra nữa?
Sở Phi sắc mặt tái nhợt đi một chút!
Hơn hết cô đã sẵn sàng tâm lý
không chịu thua thất bại, càng là như vậy, cô càng không thể nhận thua, nghĩ ra một ý nghĩ xoay chuyền cả đất trời, nó làm cho mọi người khinh thường cô, một ý tưởng thật sự chân động!
Sở Phi hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh, sau đó cô thay đối biểu cảm của mình, bắt đầu nhanh chóng đi vào phòng họp, khiến cho mưa rên gió dữ tới càng thêm mãnh liệt chút đi, cô đã sẵn sàng.
Sau khi cô rời đi, phía sau vang lên những tiếng Cười nhạo báng của những người khinh bỉ cô.
Lập tức, cô vừa bước vào phòng họp, liền cảm nhận được một bầu không khí u ám, đập vào mặt cô.
Không phải nói quá, cảm giác lúc này của Sở Phi chính là như vậy. , lòng cô lập tức như bị thắt lại, tìm đập rât : nhanh.
Trong phòng hội nghị có hơn mười người, môi người đồng loạt đều nhìn về phía cô, hơn nữa lại tràn ngập sự phần nộ, có những người như muốn án tươi nuốt sống cô Vậy.
Nói trờ trêu thay, những người ngồi ỏ đây, tất cả đều là người họ SỞ, đều là người thân của cô, người lớn tuổi, anh em, thế nhưng lại căm ghét cô đến tận xương tủy. Đơn giản là cô không có hy sinh thân mình, đi tiếp Hoàng Văn Hoa.
Khoảnh khắc như vậy, trong lòng cô thật rất buồn bã, càng thêm gượng cười.
Sở Quốc Đồng I lấy tư cách là chủ gia tộc, ngôi ở ghế thiện: cũng lạnh lùng nhìn cô.
Sở Phi dừng bước hai giây, sau đó lại bước tiếp, đi về hướng chỗ ngồi của cô.
Sau khi đi ngang qua, phát hiện người bên cạnh đặt chân lên ghế của cô , và khi anh ta thầy cô đi đến, cũng không có ý định bỏ chân xuống.
Sở Phi nhìn hắn, nói: “Anh Thành ; phiền anh bỏ chân của anh xuông, đây là chỗ ngồi của tôi.”