Sở Hạo uông phát hết nửa ly rượu, nói: “ Còn không phải do cái thằng chó chết Lâm Tử Minh, cũng không biết là cái số chó may mắn của hắn , chẳng biết làm sao lại quen được chủ tịch của Tử Quỳnh, mượn một trăm triệu từ chủ tịch của Tử Quỳnh đầu tư vào công ty Thịnh Khoa, hiện tại Sở Phi có nhiêu hơn 50% cổ phân của công ty, cả công ty lời nói của cô ta là có quyên lực nhất. Mẹ nó!”
Sau khi nghe điêu này, đôi mắt của Hoa Văn Hoa lập tức lóe lên, nhớ lại ngày đó khi hắn: theo dõi Lâm Tử Minh, tận mắt nhìn thấy xe của Lâm Tử Minh đi vào cửa của Tử Quỳnh: – lúc đó hắn còn nghi ngờ rằng Lầm Tử Minh làm thuê cho Tử Quỳnh, xem ra Lâm Tử Minh còn quen biết vị chủ tịch thần bí này?
Chết tiệt.
Hắn trong lòng cũng đang chửi rủa.
Chả có nhẽ tha cho Lâm Tử Minh sao?
Nói thiệt tình, hắn không can tâm, rất không can tâm!
Lâm Tử Minh đang căm sừng cho hắn, nếu như bỏ qua cho Lâm Tử Minh như vậy, thì sau này làm sao còn mặt mũi để sống nữa chứ.
Nhất định phải trả thù!
Ý nghĩ đó trong đầu anh ta, càng tăng lên, vượt ra ngoài tầm kiểm soái.
Hắn đặt tay lên vai Sở Hạo, nhìn trực tiếp vào mắt hắn nói: “ Sở Hạo, cậu: có muôn trả thù không? Cậu có muốn lấy lại những gì mày đã mất không?”
Sở Hạo nói không do dự: “Muốn chứ!”
Dưới sự tê tái của rượu, mắt hắn đỏ – sọng đây những tia máu, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Hoàng Văn Hoa giống như một con quỷ đạng cười, sau đó đặt tai hắn đên gân tai của Sở Hạo, nói một điều gì đó rất thần bí.
Sở Hảo nghe xong, cái ánh mắt lim rim của hắn bây giờ đã tỉnh táo lại, hơn nữa còn nuốt nước bọt rồi nói, “Hoàng tổng, chuyện này không hay lắm? Dù sao đi nữa nó cũng là em họ tôi.
“Có gì mà không được? Cậu không nghĩ kỹ lại đi, lúc cô ta đá cậu ra khỏi hội đông chủ tịch, cô ta có nghĩ đến cậu là anh họ không?” Giọng nói Hoàng Văn Hoa đây bùa mê: “ Hơn nữa là, chuyện này cũng không có để lại chứng cứ gì, đôi với cậu mà nói không CÓ nguy hiểm gì hết, Như thế này đi, việc thành tôi chuyền cho cậu ba triệu thế nào?”
Ba triệu!
Tim của Sở Hạo đập càng lúc càng nhanh.
Bên tai liên tục nghe những lời bùa mê của Hoàng Văn Hoa, Sở Hạo, cũng động lòng, cuối cùng hắn cắn răng, nhận lời: “ Được! Tôi đồng ý!”
Trong mắt hắn xuất hiện vẻ lạnh lùng.
trong mắt hắn, miệng nói: “ Sở Phi, cô đừng có trách tôi, là do cô ép tôi!”
Thấy Sở Hạo nhận lời rồi , Hoàng Văn ‘Hoa rất vui mừng, liên tiệp cười haha, vẻ đắc ý trên mặt hắn không che giấu nổi nữa rồi, hắn đã nghĩ đến cảnh Sở Phi năm trên người hẳn.
Lâm Tử Minh, cái đô rác rưởi, dám động vào người phụ nữ của ông mày, bây giờ tao sẽ trực tiếp chơi vợ mày, còn quay lại video, tao rất tò mò lúc mày nhìn thầy video đó sẽ có biểu hiện như thê nào, hahahaha……….
Lại thêm một ngày tăng ca, bận đến tận chín giờ tôi, Sở Phi mới tan làm, lúc này cô rất là mệt mỏi.
Vừa ra khỏi văn phòng, thầy Sở Hạo đang đứng trước cửa, lúc đó đèn trong công ty đã tắt rất nhiều rồi, đột nhiền nhìn thấy Sở Hạo làm cô giật mình “Sở Han Anh đang làm gì ở đây? Bị bệnh à!”
Sở Hạo vì sao lại xuất hiện ở đây, dĩ nhiên là đợi Sở Phi rồi, vốn dĩ trong tim hắn còn do dự, nghĩ răng làm như vậy có qúa đáng quá đáng quá Ri3fo „dù gì Sở Phi cũng là em họ hắn, liêu như để ông nội biết được chắc chắn sẽ rất tức giận. Nhưng mà nghe thấy những lời Sở Phi măng chửi lúc nãy, tim hắn lập tức giận giữ, những áy náy lúc đầu hoàn toàn biến mật sạch sẽ.
“Phi Phi, là đặc biệt đợi em đó.” Sở Hạo thở dài và cô gắng biểu hiện ra là mình rất chân thành.