Mục lục
Đẳng Cấp Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








"Hầu tiên sinh! Ngài vừa rồi không có nói như vậy, ngài giám định rất kỹ, nói một trăm phần trăm đây là đô thật, còn hung hãng giáo huấn Lâm Tử Minh! Nói Lâm Tử Mịnh là người ngoài ngành, không hiểu đồ cổ, bôi nhọ gốm sứ thanh hoa của triều Minh, tại sao bây giờ lại biến thành đồ giả?" - Sở Hoa Hùng nói một hơi, tâm tình kích động.



Quả thực, đối với ông ta mà nói, chuyện này quá đả kích .



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Khoảng hơn một ngàn vạn như bị nước cuốn đi, thay đổi qua nhanh, khiến trái tim ông ta không thể chấp nhận được!



Liễu Tổ Hồng tâm tình cũng kích động: "Đúng vậy Hầu tiên sinh, ngài nói cho chính xác, ngài là chuyên gia về đồ cổ,làm sao có thể giảm định sai được, ngài còn dùng thiết bị chuyên nghiệp để giảm định nữa mà."



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Hầu Dương Văn hận chết Sở Hoa Hùng và Liễu Tổ Hồng, hai con người này, là mong hắn chết lắm đây!



Đương nhiên hắn hận Tư Đồ Nam hơn, không phải vì Tử Đồ Nam muốn tỏ vẻ cool ngầu, gọi hắn tới đây, hắn cũng sẽ không gặp phải tình huống này!



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!









Nghĩ tới đây, hắn liền hung hăng trừng mắt liếc Tư Đồ Nam một cái.



Cố Hưng là người thông minh, ông làm sao còn không biết được ở đầy có điều gì đó mờ ám, lập tức trừng mắt, nói với Hầu Dương Văn một cách nghiêm túc "Cho thấy một giải thích rõ ràng! Đây là tình huống gì!" Hầu Dương Văn không một chút do dự bán đứng Tư Đồ Nam, hắn chỉ tay vễ phía Tự Đồ Nam: "Thưa thầy, con không có liên quan gì tới vấn đề này, thầy là người biết rõ trình độ của con như thế nào, sao ngay cả đồ giả con không nhận ra được, Là Tư Đồ Nam, hắn kêu con phối hợp diễn cùng với hắn, lửa gia đình nhà Sở Hoa



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Hùng!"



Lời này nói ra, đối gia đình Sở Hoa Hùng mà nói, giống như bão táp trực tiếp nổ mạnh trong đầu bọn họt



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Khiến cho bọn họ chết lặng, ngơ ngác nhìn Tư Đồ Nam, không thể tin được.



Nhất là Sở Phi, sắc mặc cô u ám, ánh mắt nhìn Tư Đồ Nam hoàn toàn thay đổi, cho tới bây giờ, cô vẫn không hiểu, Tư Đồ Nam làm như vậy có mục đích gì.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Điều này khiến cho cộ đối với hình ảnh của Tư Đồ Nam giảm xuống tới cực điểm.



Mà Tư Đồ Nam nhìn thấy ánh mắt của gia đình Sở Phi nhìn hắn làm cho hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn đập mạnh vào bàn, chỉ tay vào Hầu Dương Văn nói: "Hầu Dương Văn! Ông đừng ngậm máu phun người, tôi căn bản không có quen ông. Càng không có kêu ông diễn cùng với tôi, chính ông tự đi vào đây, còn nói đây là hàng thật"



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Lâm Tử Minh lúc này mới đứng dậy nói thêm một câu: "Tư Đô Nam, nghe lời anh vừa nói thì anh đã biết đây là đồ giả? Ngược lại anh thật thông minh, có mấy vạn nghĩ sẽ gạt được bố mẹ vợ của tôi, đối xử bọ họ như kẻ ngốc." Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!



Lời nói này của Lâm Tử Minh rất độc, trong nháy mắt, Sở Hoa Hùng và Liễu Tổ Hồng nhìn hắn bằng ánh mắt càng thêm ác liệt



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Tư Đồ Nam thiếu chút nữa phun ra máu! Ai nói Lâm Tử Minh là đồ phế vật vô dụng, miệng mồm quá độc á đi! Hắn mở miệng, lập tức phủ nhận: "Đừng nói oan cho tôi, tôi căn bản không biết " Hắn cố gắng từ chối, điều đó,nhưng điều đó khiến người khác chán ghét hắn hơn so với hắn thừa nhận.



Lâm Tử Minh đạt được mục đích, nên cũng không có nói nhiều, ngược lại nhìn hắn ta như kẻ tiểu nhân đắc ý. "Chú dì, Phi Phi, mọi người phải tin, cháu, cháu thật sự không biết!" - Tư Đồ Nam bắt đầu rối tung lên, vội vàng giải thích. Lâm Tử Minh lại nói thêm một câu: " Vậy ý của anh là, đều là do Hậu Dương Văn vu oan cho anh, là trình độ của ông ta không đủ?”



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Mę kiép!



Tư Đồ Nam thật muốn xé toạt cái miệng của Lâm Tử Minh, người này, thật đáng ghét



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Cố Hưng lập tức nhìn chằm chằm Hầu Dương Văn, Hầu Dương Văn lập tức nói: "Nói láo! Rõ ràng là hắn kêu tôi làm như vậy, tôi có bằng chứng xác thật, trên Wechat còn có lịch sử trò chuyện của chúng tôi!"





Sau đó, ông ta lập tức mở Wechat ra, mở một đoạn ghi âm, bật loa to, khiến cho mọi người nghe được giọng nói bỉ ổi của Tư Đồ Nam: "Hầu tiên sinh, chuyện này tôi xin nhờ ngài, Sở Hoạ Hùng và Liễu Tổ Hồng đều là người thường, chắn chắn bọn họ không biết được đây là đồ giả, cả hai đều là những người nhỏ bé chỉ biết hám của đến lúc đó chắc chắn cảm động đến rơi nước mắt, ha ha ha..."



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Khi giọng nói này được phát ra, bầu không khí trở nên thay đổi, ánh mắt Sở Hoa Hùng và Liễu Tô Hồng nhìn hắn càng thêm lạnh lùng cùng chán ghét. "Tư Đồ Nam, không nghĩ tới mày là người như vậy!" Sở Hoa Hùng cắn răng nói.



Tư Đồ Nam giống như đống tro tàn, hắn hiện tại thật sự muốn tìm một cái hố chui vào, điều này quá bẽ mặt



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Liễu Tổ Hồng cũng nói: "Tư Đô Nam, tao thật thất vọng về mày!"



Sở Phi nói tiếp: "Quà tặng này, anh mang về đi, chúng tôi nhận không nổi" "Phi Phi..." - Tư Đồ Nam thực sự hối hận, hắn dùng ánh mắt cầu xin Sở Phi, đáng tiếc Sở Phi đã lơ hắn.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Cổ Hưng nói: "Hầu Dương Văn, hành động này của cọn, khiến thầy rất thất vọng! Về chuyện của hàng đồ cổ Càn Khôn, thầy sẽ suy nghĩ kỹ hơn, tạm thời sẽ không giao nó cho con!" Hầu Dượng Văn sắp khóc, trong lòng vô cùng hối hận cùng phẫn nộ, nhưng không dám làm trái mệnh lệnh, chấp tay lĩnh mệnh, trong lòng mắng Tư Đồ Nam vô số lån. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net



Sở Hoa Hùng thở dài một hơi, nói: "Haiz, đáng tiếc, không nghĩ tới gồm sứ thanh hoa quý giá này, lại là giả, xem ra Sở Hoa Hùng ta, vẫn là không có kiến thức về gồm sử thanh hoa của triều Minh"



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Giọng nói của ông ta tràn ngập sự mất mát.



Cố Hưng nói: "Sở tiên sinh, gốm sứ thanh hoa triều Minh là một món hàng hiếm có, thời đại Khang Hi lại rất hiếm, quý giá vô cùng, đừng nói là ông, tôi chính mắt giám định gồm sứ thành hoa triều Minh cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, chỉ có một pho tượng được sưu tập ở nhà tôi, tôi đã trả tiền mua nó."



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Chính xác thì gốm sứ thanh hoa được bắt đầu chế từ triệu Tống, kĩ thuật đỉnh cao thực sự là ở triều Minh và triều Thanh, có thể nói, gốm sứ thành hoa triều Minh, thực sự rất quý giá.



Lâm Tử Minh nghe đến đó, liền giật mình, vừa vặn



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Tuyền Khê có tặng cho hãn một món quà, không phải là gốm sứ thanh hoa triều Minh, hắn từng mở ra xem qua, chất lượng rất tốt, có lẽ hắn có thể mượn hoa hiến phật, đưa cho Sở Hoa Hùng, để lấy lòng bố vợ!



Dù sao hắn không có hứng thú với đồ cổ, để ở lại chỗ hắn cũng thật lãng phí. "Ba, nghe ba nói như vậy, con vừa mới nhớ ra, ngày hôm qua có một người bạn mới vừa tặng con một pho tượng gồm sử thanh hoa triều Minh, vẫn còn để ở trên xe, con cho người mang đến cho ba." Lâm Tử Minh cười nói.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Mọi người đều kinh sợ khi nghe hắn nói những lời như vậy.



Cổ Hưng nhìn Lâm Tử Minh có chút quen mắt, nhưng không thể nhớ ra, liền hỏi: "Vị này chính là?"



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Sở Hoa Hùng vội vàng nói: "À, hắn là con rể của tội, chuyên gia Cỗ, ngài đừng nghe hắn nói lung tung, hắn chỉ là một người bình thường, làm sao có người tặng hắn pho tượng gốm sứ thanh hoa triều Minh chứ!"



Sở Phi đi qua nhéo hắn một phen, tức giận nói: "Này, Lâm Tử Minh, anh ở đây làm cái quái gì vậy, vừa rồi không có nhìn thấy tình cảnh túng quẫn của Tử Đồ Nam sao! Anh cũng muốn làm trò cười cho thiên hạ!"



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Lời nói này của cô rất kích động, không có kìm nén được giọng nói của mình, đúng lúc Tư Đồ Nam nghe được, làm cho sắc mặt Tư Đồ Nam trở nên khó coi.



Lâm Tử Minh cười nói: "Yên tâm, bạn của anh tặng cho anh gốm sứ thanh hoa triều Minh là thật, nếu đó là giả, cũng không phải là loại dỏm như đồ của Tư Đồ Nam



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Cố Hưng nhìn chằm chằm Lâm Tử Minh, cảm thấy nhìn rất quen mắt , rất nhanh ông ta nghe được Sở Hoa Hùng nói là con rể, xua tan nghi ngờ trong lòng, vị thiếu gia kiêu ngạo kia của Lâm gia, thân phận tôn quý, như the nào có thể ở rể Sở gia chứ?



Khẳng định chính mình hoa mắt nhìn lầm rồi!



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK