**********
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chương 117 Trử Phi Lâm Tử Minh Quỹ Xuống
Khi họ thấy điện thoại của cô, tất cả họ đều im lặng vì sợ gây ra một chút tiếng động, điều sẽ ảnh hưởng tới cuộc nói chuyện giữa Sở Phi và Tư Đồ Nam.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bây giờ, với họ mà nói là đường cùng rồi.
Nói thẳng ra thì họ không phải là những người có khả năng, họ sống dựa vào ánh hào quang của công ty , mỗi năm đều được hưởng tiền hoa hồng của công ty, có thể sống một cuộc sống đầy màu sắc, họ cũng được coi là người có tiền.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng một khi ánh hào quang của công ty sụp đổ, họ không có khoản hoa hồng này, hầu hết các nguồn tài chính của họ sẽ không còn nữa, sẽ đột nhiên trở nên nghèo nàn, đây là điều mà họ không chấp nhận được.
Người đều như vậy, tiêu đến xa hoa thì rất dễ dàng, nhưng từ xa hoa sang nghèo khổ thì rất khó khăn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khi họ biết được, Sở Hạo đã thuyết phục được Hoàng Văn Hoa đầu tư, nhưng lại bị Sở Phi phá hoại, họ đều lấy Sở Phi là kẻ thù của họ.
Nói khoa trương lên thì, nếu giết người không vi phạm pháp luật, họ sẽ lập tức giết chết Sở Phi cho hả giận.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sở Gia không phải là một gia tộc lớn, nhưng lại phạm phải một vấn đề sớn của các gia tộc giàu có đó là sự thờ ơ chỉ có lợi ích là hàng đầu, ai động đến lợi ích gia tộc thì đó chính là kẻ thù của họ
Khi điện thoại được nối, giọng của Tư Đồ Nam như bị choáng vậy: "Phi Phi?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tư Đồ Nam đã hơi ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của Sở Phi, nhanh chóng đưa ra hiệu "Suyt" cho người đứng cạnh giường bên kia im lặng, sau đó bắt đầu bước sang bên kia nghe điện thoại.
Sở Phi thở dài nói, "Tư Đồ Nam, lần trước anh đã hứa với tôi là anh sẽ đầu tư năm ngàn vạn vào công ty của chúng tôi, chỉ cần 30% cổ phần, anh còn nhớ không?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khi nghe điều này, lông mày của Tư Đồ Nam đã nhăn lại, nụ cười trên mặt cũng trở nên lạnh lẽo và u sầu.
Đúng là hắn ta không thể đề cập đến chuyện đó, bây giờ hắn lấy đâu ra năm ngàn vạn đầu tư!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đừng nói đến có thể lấy được tiền hay không, đến cả kinh doanh cũng không có giá trị gì, công ty Thịnh Khoa của Sở Gia không phải là công ty gì lớn, nói thật chỉ một cái bóng đèn nát mà thôi, toàn bộ cộng lại, cũng chỉ có giá ba bốn vạn tiền đầu tư, đầu hắn có vấn đề mới lấy năm ngàn vạn ra đầu tư mà chỉ cần 30% cổ phần.
Trước kia hắn nói thế, chỉ muốn làm vừa lòng Sở Phi, để có thể dễ dàng hạ gục cô.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hơn nữa, hôm qua hắn ta vừa đi gặp Lão Sửu, đưa cho Lão Sửu một khoản tiền lớn để mua lại mạng sống của Lâm Tử Minh bây giờ hắn ta sẽ không ngu gì lấy năm ngàn vạn để đầu tư cho công ty Thịnh Khoa.
Nên hắn lập tức nói, "Gần đây tôi không có nhiều tiền, tôi không thể lấy ra được nhiều tiền như vậy." Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sở Phi ngơ ngác, sau đó cô ấy trở nên căng thẳng : “
Hả? Tư Đồ Nam không phải trước đây anh đã nói sẵn sàng đầu tư năm ngàn vạn kẹt tiền như vậy ."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tư Đồ Nam lạnh lùng, "Phi Phi, em đang nghi ngờ anh đúng không?" "Tư Đồ Nam, tôi không có ý đó." Sở Phi nhanh chóng anh xin lỗi nói: “ Thế anh có thể lấy ra bao nhiêu tiền? Công ty của Sở Gia đang gặp khó khăn, cần đến sự giúp đỡ của anh.”
Nói ra câu đó xong Sở Phi rất khó chịu, giống như bị đâm vào ngực, cô là người ngạo mạn như thế nào, khiến cô nói ra những lời đó, đối với cô đó là một thử thách rất lớn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô ấy cảm thấy mặt mình nóng bỏng lên rồi.
Trong phòng họp, những người khác nín thở, mở mắt và lắng nghe.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tư Đồ Nam đã cười nhạo mà không trả lời câu hỏi của Sở Phi nói với giọng trêu chọc: "Phi Phi, thật ra không cần phải tìm tôi, Lâm Tử Minh không phải rất có bản lĩnh à, ba mươi triệu món đồ gốm sứ Thanh Hoa của triều nhà Minh hắn ta nói đập là đập, em có thể đi tìm hắn.”
Bởi vì Sở Phi bật loa ngoài, tiếng nói trong điện thoại đều truyền tới tại mọi người, điều đó làm cho họ bối rối.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chuyện gì vậy?
Lâm Tử Minh cái tên vô dụng, lại có món đồ cổ ba mươi triệu ,mà còn đập nát rồi?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tự nhiên, biểu hiện của họ trông thật tuyệt vời!
Ngay cả khi họ không tin đó là sự thật, họ vẫn cảm thấy đau khổ khi nghe được con số ba mươi triệu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mẹ nó, kể cả công ty của Sở Gia , giá trị tổng thể cũng chỉ khoảng ba bốn triệu tệ.
Sở Phi nghe được câu đó, tâm trạng rất phức tạp , cắn chặt môi, gần như là sắp rách ra rồi!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đúng vậy, Lâm Tử Minh có món đồ cổ đó có trị giá 30 triệu, lại bị đập nát rồi, đáng nhẽ có thể lấy ra cứu nguy cho Sở Gia rồi. “Tư Đồ Nam, đồ gốm đó của Lâm Tử Minh đã bị hỏng, chỉ bán lại được có 15 triệu. Nên anh ta lấy cái gì để giúp tôi đây, chỉ có anh mới giúp được tôi. Nề mặt tình bạn của chúng ta trong nhiều năm qua, anh giúp tôi một lần có được không?” Sở Phi đã cố nhẫn nhịn để không khóc, giọng cô trầm xuống.
Tư Đồ Nam cũng cảm nhận được điều đó, hắn cảm thấy rất hạnh phúc, không phải cô luôn rất ngạo mạn, luôn lạnh lùng, còn khinh thường tôi sao? Tại sao bây giờ cô lại khiêm tốn với tôi như thế? "À, không phải là tôi không muốn giúp em, nhưng tôi thực sự thiếu tiền, tôi đã đầu tư tất cả tiền của mình rồi, thật sự là giúp em không được!" Tư Đồ Nam giả vờ như vậy nhưng thật ra trong tim hắn rất vui mừng, đột nhiên hắn nghĩ ra điều gì đó, vỗ tay nói, “Phải rồi! Lần trước Lâm Tử Minh có nói sẽ tặng con một trăm triệu như một món quà tăng em sao? Hơn nữa, còn nói đã kết hôn bốn năm rồi, đã không tặng em được một món quà đảng hoàng, rất khoe khoang, tôi quen biết rất nhiều thương nhân, có rất nhiều người có tiền, đều không khoa trương như hắn, một trăm triệu làm quà tặng vợ, tình cảm động lòng trời đất mà!” Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khi mọi người nghe điều này, biểu hiện của họ lại càng tuyệt vời hơn.
Tất nhiên, họ không thể vui mừng được mà là mặt tối lại, họ không tin là Lâm Tử Minh có thể lấy ra một trăm triệu. Chưa kể đến một trăm triệu, mà một vạn tệ dựa vào cái khả năng của cái tên vô dụng Lâm Tử Minh cũng không lấy ra được.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tất cả mọi người đều đoán được Lâm Tử Minh là vì muốn giả vờ trước mặt Tư Đồ Nam khoa trương vậy thôi. Nhưng thật đáng tiếc, đây không còn là khoe khoang nữa mà là ngu ngốc.
Cô đã nín thở, nụ cời trên mặt cô còn tệ hơn cả khóc, nói: “ Tư Đồ Nam, anh đừng trêu đùa tôi nữa, Lâm Tử Minh chỉ là người bình thường, nói toàn những lời tức giận, làm sao có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy chứ!” "Vậy sao, điều đó thì tôi không biết." Tư Đồ Nam cười nhạo nói, "Tôi đã nói với em rồi, tôi vẫn còn việc phải bàn bạc nữa." "Chờ một chút, Tư Đồ Nam!" Sở Phi gấp gáp giữ hắn lại.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tư Đồ Nam cũng không dập máy vội, "Vẫn còn vấn đề à?"
Sở Phi cắn răng nó nói:“ Tư Đồ Nam, phải như thế nào anh mới chịu giúp tôi?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tư Đồ Nam nói nụ cười, " Giúp em, cũng không phải là không thể, em định khi nào kêu Lâm Tử Minh quỳ xuống nhận tội với tôi, gọi tôi một tiếng ông nội, tôi sẽ giúp em." “Tư Đồ Nam, chuyện này...” Sở Phi còn chưa nói xong,
Tư Đồ Nam đã dập máy rồi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau khi hắn cúp máy, trong phòng họp, một lần nữa bồn chồn, ồn ào lại. “Cái gì? Lâm Tử Minh cái tên vô dụng đó có món đồ cổ 30 triệu đô, lại bị hắn đập nát rồi?” "Đúng là cái thằng phá nhà, đúng là cái đồ không có não!" “Ba mươi triệu, ba mươi triệu!” “Vừa rồi Tư Đồ Nam không phải đã nói rồi, chỉ cần Lâm Tử Minh cúi đầu nhận lỗi, thì sẽ lấy tiền ra đầu tư cho chúng ta, thế thì khiến Lâm Tử Minh đi làm điều đó!” "Đúng vậy, mau liên lạc với Lâm Tử Minh!" "Tôi e là tên vô dụng Lâm Tử Minh sẽ không đồng ý." “Sao, hắn dám không đồng ý? Trói cũng phải trói hắn qua đây!”
Một nhóm người bắt đầu la hét, phải trói Lâm Tử Minh qua đây, hơn nữa còn mệnh lệnh Sở Phi gọi điện cho Lâm Tử Minh........
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sở Phi bị dồn vào khó khăn, nói thật, cô không muốn làm như vậy.
Nhưng áp lực từ gia đình quá lớn đến nỗi tâm trí cô ấy không tỉnh táo nữa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngay khi cô ấy chuẩn bị gọi điện, đột nhiên cảnh của phòng hợp được mở ra, một hình dáng quen thuộc đi đến, không ai khác, đó là Lâm Tử Minh.
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.