Tiểu Kiều sư muội nói mấy lời khiến cho mặt Kỳ Khiếu Phong không kìm được mà nở nụ cười, khách khí đáp lại:
“Chuyện này dễ thôi! Lần này chúng ta ra ngoài có tổng cộng… tính là tám người đi. Nhiệm vụ chỉ là chém mấy con yêu ma yếu ớt mà thôi, không phải việc gì khó khăn. Mọi người mau lên pháp chu đi!”
Nói xong hắn dẫn đầu đi lên pháp chu. Mặt Ngô Thanh đầy ý cười, đi theo sát phía sau.
Mãi đến khi Phương Nguyên cũng bước lên pháp chu như mọi người, Tiểu Kiều sư muội vốn cố ý đứng đợi ở phía sau lặng lẽ quay đầu cười với hắn một tiếng, thấp giọng nói:
“Hôm qua, lúc ta nghe nói ngươi cũng sẽ đi theo chúng ta làm nhiệm vụ trảm yêu trừ ma, ta không tin được. Thế nào mà một kẻ nhàn rỗi chỉ một lòng muốn quyết chí tu hành chứ không để ý gì đến chuyện bên ngoài cũng muốn kiếm mấy phần công đức ư?”
“Không phải là ta muốn mà là đệ tử Phù Chiếu điện trực tiếp tìm đến ta…”
Phương Nguyên lắc đầu bất đắc dĩ, tiếc nuối nói.
Tiểu Kiều sư muội nghe vậy thì hé miệng cười một tiếng rồi nói:
“Huyền công của ngươi chưa thành, nhất định phải cẩn thận. Lúc trảm yêu trừ ma hãy ở sau lưng ta!”
“Cứ quyết định như thế đi!”
Phương Nguyên cười một tiếng, đáp ứng ngay tức khắc.
“Hừ, nam nhi đại trượng phu trốn ở sau lưng nữ nhân mà cũng nói được!”
Phương Nguyên và Tiểu Kiều sư muội nói chuyện với nhau với âm lượng rất thấp, người ngoài nếu không chú ý thì không nghe được, nhưng Ngô Thanh lại nghe rõ ràng từng tiếng, lạnh nhạt cười châm biếm. Phương Nguyên không thèm để ý đến nàng, gãi gãi lỗ tai, ngồi xuống một cái bồ đoàn trên pháp chu.
Ngô Thanh thấy bộ dáng của hắn như vậy thì hừ lạnh, ngửa mặt lên trời với vẻ bất mãn.
Mặc dù nàng có nhiều lời muốn nói nữa nhưng bộ dáng hờ hững của Phương Nguyên khiến cho nàng không tìm được cơ hội nói ra.
“Ha ha, các vị sư huynh đệ, dù rằng yêu vật xuất hiện tại thành Thái Nhạc chỉ là mấy con tiểu yêu yếu ớt nhưng dù sao thì kinh nghiệm của chúng ta còn non nớt nên cần thận trọng một chút. Nhân lúc bây giờ còn chưa có gì xảy ra, hãy thương lượng một chút về kế hoạch tổng thể đi!”
Thấy sắc mặt của Ngô Thanh khó coi, Tiểu Kiều sư muội cười khẽ, cất tiếng đề nghị.
“Ha ha, Tiểu Kiều sư muội quá cẩn thận rồi! Chỉ là mấy con tiểu yêu mà xuất động hai trong số Thanh Dương Tiểu Thất Tử, lại còn có chúng ta nữa thì việc chém giết chúng quá dễ dàng. Cần gì thương lượng kế hoạch, chỉ cần đi đến thành Thái Nhạc, tìm ra nơi ở của bọn chúng, dùng pháp bảo trực tiếp chém giết là được!”
Có người cười phá lên, dáng vẻ rất oai phong lẫm liệt.
Những người khác cũng tán đồng ý kiến này. Dù sao thì trước khi đi bọn họ cũng đã cẩn thận nghiên cứu về thực lực của yêu ma nên không còn cảm thấy lo lắng nữa!
Nhưng Kỳ Khiếu Phong bỗng nhiên mở miệng nói:
“Tiểu Kiều sư muội nói không sai. Trảm yêu trừ ma là đại sự, không thể khinh thường. Các vị sư huynh đệ hãy nói về tu vi và sở trường của mình để mọi người hiểu rõ, cũng giúp cho kế hoạch lần nay được tiến hành thuận lợi.”
Những người khác thấy hắn mở miệng thì cũng đồng ý. Tên đệ tử béo đứng bên cạnh Kỳ Khiếu Phong cười nói:
“Vậy thì hãy để ta bắt đầu trước. Các vị hẳn cũng biết, ba tháng trước Hồng Đào ta đã đột pháp Luyện Khí tầng năm. Ta tu luyện Âm Dương Ngự Thần Quyết. Lần này khi ra ngoài hàng yêu, tiên môn đặc biệt cho ta một đạo Tinh Hỏa Kim Kiếm Phù, có thể dễ dàng diệt sát yêu thú mạnh mẽ.”
“Ta tên là Lữ Trúc, Luyện Khí tầng năm đỉnh phong, tu luyện Âm Dương Ngự Thần Quyết. Ta có một cây pháp cung và ba mũi Huyền Băng tiễn.”
“Xin chào các vị sư huynh, ta là Triệu Khang Sơn, tu vi Luyện Khí tầng năm đỉnh phong, am hiểu trận thuật.”
“…”
“…”
“Ha ha, các ngươi chắc đều biết ta là Ngô Thanh. Lần này ta nhận nhiệm vụ có mang theo ba đạo Tử Khí Chính Lôi Phù.”
Người mở miệng cuối cùng là Ngô Thanh. Lúc này nàng ngẩng cao đầu, lời nói có vẻ kiêu căng:
“Một tháng trước ta đã đột phá Luyện Khí tầng sáu. Ta tu luyện Tiểu Thanh Mộng Thuật đã đến cảnh giới Đạn Chỉ Trúc Mộng!”
Khi nàng nói lời này thì lườm Phương Nguyên một cái với vẻ rất tự đắc,
“Ai…”
Phương Nguyên thật ra không muốn nói, tay bóp trán. Những đệ tử tiên môn này cũng không tệ. Ngoại trừ Kỳ Khiếu Phong cùng Tiểu Kiều sư muội không cần nói vì họ vốn là Thanh Dương Tiểu Thất Tử, dù là tu vi hay thực lực đều là đỉnh cao, thì mấy người khác dù tu vi hay thực lực có hơi yếu nhưng có người am hiểu đan đạo, có kẻ lại tinh thông phù đạo, lại có tên hiểu việc điều khiển pháp khí, nói chung là mỗi người đều có tác dụng riêng.
Tuy vậy việc Ngô Thanh cố ý khoe khoang ở trước mặt mình khiến cho Phương Nguyên cạn lời.
“Chẳng lẽ nữ nhân này nhàn rỗi không có việc gì làm nên suốt ngày so bì gây khó dễ với mình?”
Đang miên man suy nghĩ thì Ngô Thanh đã hướng về hắn mà hỏi:
“Không biết Phương sư đệ am hiểu cái gì?”
Phương Nguyên ngẩng đầu lên, thấy mọi người nhìn về phía mình, không trả lời không được.
Trong nội tâm của hắn bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, thấp giọng nói:
“Mọi người chắc hẳn đều biết tu vi của ta mãi vẫn chưa có gì tiến bộ…”
“Ha ha.”
Nghe thế, Ngô Thanh lập tức cười lạnh.
“Tuy nhiên…”
Nhưng Phương Nguyên còn chưa nói hết, lúc này lại ngẩng đầu lên nói tiếp:
“Ngoại trừ tu vi không có gì tiến bộ, các vấn đề khác như kiếm đạo, đan đạo, phù đạo, trận đạo, khí đạo ta đều hiểu một chút.”
Mọi người nghe thế thì ngẩn ngơ rồi cười ầm cả lên.