Dịch: Trương Phúc
Biên: Xiaoooo
Ngay thời điểm bàn tay của Phương Nguyên đặt trên trán của mình, Ngô Thanh tuy đang trong cơn giận dữ dù không cam lòng, nhưng cũng chẳng dám động đậy nữa.
Trong lúc giao đấu pháp thuật không gì nguy hiểm bằng việc bị người khác chạm vào trán cả, lúc này đối phương thậm chí không cần thi triển pháp lực, chỉ rót một đạo pháp lực đánh vào thức hải của mình, mạng sống liền xem như vứt đi rồi, vả lại khoảng cách gần như vậy thì các chấp sự muốn cứu cũng chẳng kịp.
Nhưng mấu chốt ở một chỗ, lúc này Ngô Thanh lại phát hiện ra rằng con mọt sách này sẵn sàng ra tay hạ sát nàng...
Trong lời hắn nói còn mang theo sát khí mơ hồ, làm cho Ngô Thanh run sợ trong lòng, không dám nhúc nhích, cũng chẳng dám hé miệng nói một câu.
Mọi người xung quanh đều im bặt, không khí xung quanh yên tĩnh tới nỗi tiếng ruồi bay còn nghe rõ.
Chẳng có ai ngờ được, trận đấu pháp thuật này lại kết thúc như vậy!
Mặc dù ai cũng biết, cuộc đấu pháp nào cũng sẽ có người thắng kẻ thua...
Nếu Ngô Thanh thắng thì tất nhiên là nằm trong dự kiến của mọi người, Phương Nguyên thắng tuy bất ngờ những cũng không đến mức độ như bây giờ...
Lúc này từng người một miệng há to ra, hai mắt dường như muốn rớt xuống mặt đất!
Điều mà chẳng ai nghĩ tới chính là, Phương Nguyên có thể thắng một cách nhẹ nhõm như vậy!
Nếu vừa rồi Ngô Thanh thi triển Lục Dương Phong Hỏa, phối hợp vô cùng nhịp nhàng, pháp ấn đẹp mắt, còn những thứ Phương Nguyên thi triển thì hoàn toàn ngược lại!
Không một chút lôi cuốn, cũng không tung ra những pháp thuật có độ khó cao!
Tất cả chiêu thức của hắn chỉ có một thứ, đó chính là tinh thuần!
Pháp lực của hắn tinh thuần tới cực điểm, sự lĩnh hội của hắn đối với pháp thuật cực kỳ tinh thuần, từng chiêu hắn đánh ra đều xuất hiện bộ dáng vốn có của nó, gần như không có bất cứ thứ gì pha tạp vào ngoại trừ lực lượng nguyên tố ẩn chứa bên trong!
Chỉ cần tinh thuần thôi, nên lực lượng pháp thuật cũng đã cường đại đến cực điểm rồi!
Tu vi từ Luyện Khí tầng ba đại viên mãn trở xuống, có thể xuất ra pháp thuật đạt tới trạng thái đỉnh phong cũng chỉ tới mức đó là cùng!
Giống như trong lúc thực chiến, hai người tu vi ngang nhau đối đấu với nhau, một người bay lên nhảy xuống, trái luồn phải lách, thân pháp vô cùng hoa mỹ, chưởng pháp biến hóa khó lường, nhưng đối thủ còn không đợi hắn làm màu liền xông tới, không có mánh khóe gì, chỉ sử dụng một quyền vô cùng đơn giản, nhưng đem lực lượng toàn thân tập trung vào một quyền đó, đập vào trên mặt người còn lại...
Thắng bại còn chưa rõ ràng sao?
Phương Nguyên đấu với Ngô Thanh cũng giống vậy, cho nên hắn chỉ cần sử dụng một chiêu thức phổ thông như Ngự Phong Thuật, đã phá được Lục Dương Phong Hỏa của Ngô Thanh.
Vậy chỉ bằng một cách đơn giản nhất, Phương Nguyên đã toàn thắng trận đấu pháp này .
Thắng bằng một cách đơn giản, không chút màu mè, mà làm cho người khác không thể khinh thường được!
Chuyện này cũng dẫn tới, mấy phút trôi qua chúng đệ tử tiên môn đều không ai nói thành lời, nếu không phải tận mắt chứng kiến, cho dù như thế nào bọn hắn cũng không tin được lại có một trận đấu pháp như thế này, không có so chiêu qua lại, chỉ cần một chiêu đủ nghiền ép đối thủ...
Nhưng mà cũng phải lưu ý một điểm, trận đấu pháp này tu vi của hai người cũng chỉ tương đương nhau mà thôi!
Mà lại dẫn đến trường hợp một bên nghiền nát bên còn lại, mà kẻ đó chỉ là một người mới tu luyện được ba tháng...
“Ha ha...”
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Bạch chấp sự đang đứng ở trên cao mới có phản ứng, hắn hít sâu một hơi, khẽ vỗ tay, trầm giọng khen:
“Khó mà chỉ trong ba tháng ngắn ngủi lại có thể đem loại pháp thuật cấp thấp như vậy tu luyện vô cùng vững chắc. Lúc trước chúng ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, một chiêu vừa rồi chỉ sợ khi ta năm đó tu vi bằng ngươi cũng không thể khai triển ra được...”
“Quả nhiên lợi hại, cho dù là ta cũng không biết ngăn cản như thế nào nữa...”
“Tên điên này mỗi ngày đều khổ tu, lúc trước chúng ta còn chọc hắn, ai mà ngờ trong vòng mấy tháng thôi mà hắn lại trở nên đáng sợ như thế...”
“Trước kia chúng ta tu luyện một loại pháp thuật chỉ tập luyện đến khi thuần thục thì thôi, sau đó liền đuổi theo loại pháp thuật cao cấp hơn để có thể khoe khoang trình độ pháp thuật của mình với người khác, nhưng không nghĩ tới, thì ra pháp thuật phổ thông cũng có thể tu luyện tới trình độ như vậy, chúng ta có nên tu luyện lại từ đầu không?”
Bạch chấp sự mở miệng nói chuyện, cũng là lúc mọi người chung quanh dần tỉnh lại, bắt đầu nghị luận ầm ĩ cả lên.
Không nói tới việc đệ tử phổ thông bị chấn động, ngay cả Thanh Dương Tiểu Thất Tử, lúc này ai nấy đều mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Phương Nguyên, rất nhiều người đều đang trầm tư, giống như đang thử tính toán xem chính mình có thể đem một chiêu thức đơn giản mà tu luyện tới mức độ như vậy không.
Tiểu Kiều sư muội cười tủm tỉm nhìn Phương Nguyên, giống như tự khen thưởng cho ánh mắt của mình.
Về phần Kỳ Khiếu Phong, ánh mắt lại hết sức phức tạp, không biết đang nghĩ cái gì trong đầu, sắc mặt vô cùng thâm trầm!
“Xem ra ta đã thắng...”
Phương Nguyên nghe được xung quanh truyền tới từng lời khen, cũng nhẹ nhàng thả lỏng tay ra, lui một bước về sau.
“Chuyện này... Chuyện này không có khả năng xảy ra, có phải có vị chấp sự nào đó lén lút giúp đỡ ngươi?”
Đang muốn xoay người bước đi, nghe được thanh âm của Ngô Thanh đầy oán hận sau lưng hắn.
Phương Nguyên xoay người, cau mày nhìn nàng một cái, không thèm trả lời.
Ngược lại là mấy vị chấp sự, lúc này đều có chút bất mãn nhìn về phía nàng, sắc mặt rất là không vui.
Ngô Thanh cũng ý thức được lời nói của mình, nóng giận trong người bị đè nén lại, đỏ mặt cúi đầu làm thinh.
Nhưng Phương Nguyên cũng chẳng muốn để ý tới nàng, nữ nhân này không phải người thông minh, không cần thiết nói đạo lý với nàng.