Tuy trong lòng tràn đầy ngờ vực nhưng cũng không dám quấy rầy an tĩnh lúc này. Chỉ nhìn bên cạnh, theo hướng Bạch Miêu chỉ, ánh mắt tò mò… Không biết qua bao lâu, ánh mắt Lạc Phi Linh hơi sáng lên, giống như đang nghĩ đến cái gì. Nàng muốn nói lại thôi, vẫn là nhịn xuống. Nàng cũng hiểu được, chuyện này chỉ có thể do Phương Nguyên tự hiểu lấy, nàng không thể nói ra. - Ta hiểu rồi! Cũng may, thanh âm của Phương Nguyên cũng trở nên nhẹ nhàng. Ngờ vực trên mặt hắn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.