Nghe lời nói không lưu lại dư địa của Phương Nguyên, Việt Hoàng cười khẽ mấy tiếng, cũng không hề tức giận, chỉ sau khi trầm mặc một thoáng, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, từ xa nhìn Phương Nguyên: - Trẫm đường đường là vua của một nước, chưởng ngự hoàng quyền, ngươi tuổi còn nhỏ, ỷ vào sự bảo vệ của Tiên Minh mà hung ác ngang ngược như vậy, bức tới cửa giết ta, trên đời này còn có quy củ tồn tại không? Khi hắn nói đến đây, trong hoàng cung, hắc khí khuấy động, giống...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.