Phương Nguyên hạ quyết tâm, cũng không quản Lạc Phi Linh nghĩ gì, trực tiếp ôm lấy nàng. Lạc Phi Linh vốn định giãy dụa, lại bỗng nhiên cười khanh khách, hai tay ôm lấy hắn, nói: - Mặc kệ thế nào, dù sao ta chỉ vừa lên tiếng, ngươi đã ném hồ ly kia đi, nói rõ trong lòng ngươi vẫn còn có ta, ta có thể cân nhắc tha thứ cho ngươi… Phương Nguyên thấp giọng thở dài: - Mười hai năm… Thời gian Lạc Phi Linh rời đi nhân gian đã được mười hai năm, không nghĩ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.