"Hửm?" Phương Nguyên thấy hơi bất ngờ, thân người chợt lóe về phía bên cạnh, giấu hồ lô ra phía sau. "Meo meo!" Con mèo trắng kia ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên kêu một tiếng đầy sự không hài lòng. Lão trận sư tóc bạc thấy chợt nở nụ cười: "Phương tiểu tiên sinh, vị này trúng ý cá của ngươi đó, đút nó đi!" Phương Nguyên liền giật mình, nhìn thoáng qua hồ lô sau lưng chợt hiểu ra. Lúc trước hồ lô này vẫn luôn cất bên túi càn khôn, nhưng nay không cách...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.