Phương Nguyên đi nhanh về phía núi hoang, một cái bóng xanh lay động trong hư không, hào hiệp cô tịch, tốc độ cũng nhanh vô cùng. Còn chưa tới thời gian uống cạn một chung trà, hắn đã đến chân núi hoang, sau đó khẽ thở dài một tiếng, sắc mặt ngưng trọng, trực tiếp đạp gió mà lên. Vừa đặt chân lên đỉnh núi hoang, hắn đã thấy trên núi hoang có Nghiêm Cơ thân mặc áo bào xám ngồi trên đỉnh núi chờ mình. Bên tay Nghiêm Cơ có đặt một thanh ngân thương, âm phong rít...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.