Phương Nguyên cũng không để ý tới, ngay cả thiên công cũng không lọt vào mắt hắn, xem như rác rưởi, còn hắn thì viết những chữ không ai hiểu, mà xem như bảo bối, từng tờ từng tờ, từng sấp từng sấp đều thu thập cực kỳ chỉnh tề, có điều chữ viết không thể nào đọc nổi. Ngày hôm nay, dường như hắn gặp phải một vấn đề khó khăn, liền ngồi trên đất, dựa vào lang trụ, bất lực rên rỉ. - Nhân tâm quái, nhân tâm quái, nhân tâm chí hảo hựu chí phôi… Lời còn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.